THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



“Này, cẩn thận!” Phó Kình Duy cũng không ngờ được sự việc lại phát triển thành thế này, trong lòng căng thẳng, cũng không quan tâm đến nỗi nhục nhã nữa, vội bảo Bạch Dương tránh né.

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn cậu ta, đặc biệt là nỗi lo trên mặt cậu ta càng làm cho cô bất ngờ.

Có điều rất nhanh sau đó cô lại mỉm cười.

Xem ra lần trước không phí công giúp thằng nhóc này, còn biết nhắc nhở cô nữa, tính ra cũng không quá vô ơn.

Bạch Dương cũng không hề tránh né như lời Phó Kình Duy nói, ngược lại cô còn nâng tay trái lên, lấy ra con dao làm bếp từ trong tay áo, đặt phần sống dao lên trên má trái.

Và tất nhiên lưỡi dao sẽ hướng ra ngoài, lưỡi dao sắc bén lấp lánh khiến người ta sợ hãi rét run.

Vu Y Cơ trông thấy vậy, sắc mặt chợt biến, lúc tay bà ta còn cách lưỡi dao hai centimet thì lập tức dừng lại để tránh thảm cảnh bàn tay bị cắt cho bị thương.

“Chị…chị thế mà lại mang dao trong người!” Phó Kình Duy không thể tin được, há hốc mồm kinh ngạc.


Vu Y Cơ vẻ mặt sợ hãi nhìn lưỡi dao.

Bạch Dương buông dao xuống, ngón tay vuốt ve lưỡi dao, khẽ cười nói: “Các người đập cửa sắp sập luôn rồi, tôi còn tưởng là cướp cơ đấy, mang theo dao để phòng thân không phải rất bình thường sao?”
Phó Kình Duy chỉ ú ớ hai tiếng rồi cũng không biết nói gì.

Bạch Dương không nhìn cậu ta nữa, ánh mắt rơi xuống bà Vu còn đang sợ hãi: “Tôi vừa nghe các người nói, bà đến tìm tôi bởi vì tôi bắt nạt Cố Tử Yên phải không?”
Nghe thấy những lời này, bà Vu nhanh chóng thu lại dáng vẻ sợ hãi, mặt hung dữ nói: “Lẽ nào không phải sao? Cô để những tình nhân đó của cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên phải nhập viện, cô…”
“Bà có bằng chứng không?” Bạch Dương lạnh lùng ngắt lời bà ta.

Quả nhiên, tối qua cô đoán không sai.

Bọn họ thật sự nghi ngờ cô cho người bắt cóc Cố Tử Yên.

“Việc này chính miệng Tử Yên nói với tôi, còn cần chứng cứ gì sao?” Vu Y Cơ xoay cánh tay cười khẩy.

Ánh mắt Bạch Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào bà ta: “Nếu đã không có chứng cứ thì đây chính là vu khống, tôi có thể báo cảnh sát đấy.”

“Vậy thì cô báo đi.” Vu Y Cơ trợn mắt khinh thường.

Bạch Dương nhìn chằm chằm bà ta hai giây, rút điện thoại ra khỏi túi.

“Cô thật dám báo cảnh sát sao?” Bà ta biến sắc.

Bà ta tưởng rằng Bạch Dương chỉ nói báo cảnh sát để dọa bà ta, không ngờ cô làm thật.

Bạch Dương nhìn Vu Y Cơ như nhìn kẻ ngốc: “Bà tưởng tôi đùa với bà sao?”
Lúc đang nói thì đầu bên kia điện thoại đã có người nghe máy: “Alo, cho tôi hỏi đây là đồn cảnh sát phải không? Tôi có việc muốn báo, ở đây có người…”
Cô chưa kịp nói hết thì Vu Y Cơ đã vội giật lấy điện thoại của cô hung hăng ném mạnh xuống đất.

“Bộp” một tiếng, điện thoại vỡ tan tành.

Bà ta đắc ý cười nói: “Bây giờ tôi xem cô làm sao báo cảnh sát được.”
Ánh mắt Bạch Dương sa sầm nhìn chiếc điện thoại dưới đất, một hồi sau mới lạnh lùng mở miệng nói: “Bà tưởng đập vỡ điện thoại của tôi rồi thì tôi không làm gì được bà hết sao, bà cũng không nhìn xem đây là đâu?”
Đây là Vịnh Tiên Thuỷ đó, là khu nhà cao cấp nổi tiếng ở Hải Thành, các biện pháp an ninh ở đây đều là hạng nhất, các thiết bị báo cảnh sát ở khắp nơi, vừa hay ở trên kệ giày của cô cũng có một cái.

Bạch Dương giơ tay lên ấn vào thiết bị báo cảnh sát ở trên đó, chớp nhoáng tiếng còi báo động hú vang cả hành lang.

“Có chuyện gì vậy?” Vu Y Cơ bị doạ một phen, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dương: “Cô đã làm gì hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc