THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1222

Thậm chí, anh còn hi vọng trong ba năm này, anh có thể nếm thử hết đồ ăn cô làm một lần. Như vậy, dù anh có chết cũng không hối tiếc.

Mà hiện giờ, nguyện vọng này còn chưa bắt đầu thì đã bị tên bác sĩ kia phá hỏng rồi.

Nhưng may mà cháo và tráng miệng vẫn do đích thân cô làm, anh cũng coi như được an ủi. Còn canh cá, anh chỉ có thể chờ lần sau thôi.

“Vậy thì cháo và tráng miệng.” Bạch Dương gật đầu: “Thế tôi đi trước đây, tối tôi lại đến”

“Ừ, đi đường nhớ cẩn thận.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương đóng cửa rời đi.

Trong phòng bệnh, thấy Bạch Dương đã đi khuất, lúc này Phó Kình Hiên mới nhìn về phía bác sĩ, giọng nói dịu dàng khi nấy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Bắt đầu đi.”

Anh cởi cúc áo đồng phục bệnh nhân để lộ ra khuôn ngực cường tráng.

Bác sĩ lấy ống nghe đeo lên tai, bắt đầu kiểm tra tim anh như thường lệ.

Còn y tá thì mở hồ sơ bệnh án, ghi chép cụ thể.

Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ cất dụng cụ đi, gỡ bao tay rồi nói: “Anh Phó, trước mắt thì tim anh vẫn còn tốt, nhưng theo thời gian, nó sẽ bắt đầu chịu áp lực lớn, và anh cũng sẽ dần cảm thấy sức khỏe kém hơn, xuất hiện cảm giác mất sức, hụt hơi, thậm chí không thể vận động mạnh, ngay cả sợ hãi hay bị k1ch thích cũng không được, nếu không sẽ rất dễ bị choáng.”

“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên khép lại áo, cài 7⁄10 từng chiếc cúc lại, giọng điệu lạnh nhạt, dường như thứ có vấn đề không phải là tim của anh vậy.

Điều này khiến bác sĩ không khỏi ngạc nhiên.

Có phải người giàu đều có tố chất tâm lý tốt thế không?

“Anh nói thật với tôi đi. Theo tình hình của tôi, khả năng tìm được tim ghép có cao không?” Phó Kình Hiên cài cúc áo xong thì nhìn chằm chằm bác sĩ.

Bác sĩ trầm ngâm mấy giây mới trả lời: “Thành thật xin lỗi anh Phó. Tôi không muốn dối lừa anh, nói thật thì khả năng không cao lắm. Nếu như thể chất và nhóm máu của anh giống người bình thường thì †ìÌm một trái tim thích hợp không có gì khó với anh. Nhưng thể chất anh lại đặc biệt, nên muốn tìm trái tim thích hợp thì khả năng rất nhỏ, đương nhiên, trừ khi là người thân.”

Nói đến đây, bác sĩ lén lút đánh giá nét mặt của Phó Kình Hiên, muốn xem lời nói của mình có chọc giận đối phương không.

Nhìn xong mà trái tim bác sĩ giật thót.

Sắc mặt Phó Kình Hiên tối sầm, vô cùng khó coi, hiển nhiên là tức giận.

Ánh mắt lạnh như băng, vô cảm nhìn bác sĩ chằm chằm: “Tôi hi vọng sẽ không nghe thấy lời này lần thứ hai.”

Hoàn toàn chính xác, tim người thân có độ tương thích rất cao với anh.

Nhưng máu mủ của anh, trước mắt chỉ có bà nội và Kình Duy.

Mà anh thì tuyệt đối không thể nhăm nhe trái tim của người thân mình được, làm vậy thì anh chẳng khác nào loại súc sinhI “Vâng, vâng, vâng. Thành thật xin lỗi anh Phó, tôi sẽ không bao giờ nói như vậy nữa đâu.” Bác sĩ biết lời mình sai nên vội vã xin lỗi.

Phó Kình Hiên khoát tay: “Ra ngoài đi.”

“Vâng.” Bác sĩ và y tá liếc nhìn lẫn nhau, cúng kính rời khỏi phòng bệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc