THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Yết hầu Phó Kình Hiên hơi chuyển động, dời tầm mắt ra chỗ khác, không nhìn chỗ quần áo đó nữa.

Anh đi tới trước bồn rửa mặt để rửa mặt.

Trong lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện ra, dù là phòng khách hay nơi này anh cũng chỉ thấy mỗi đồ vật của Bạch Dương, không thấy của người đàn ông nào cả.

Tức là Lục Khởi chưa từng ở lại đây, nếu không thì không thể không để lại thứ gì.

Nhận ra chuyện này, môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi cong lên, tâm trạng hơi vui vẻ.

Khoảng chừng nửa giờ sau, trợ lý Trương đi đến.

Phó Kình Hiên mở cửa phòng ra: “Vào đi.”
Nói xong, anh xoay người đi đến phòng khách.

Trợ lý Trương nhìn bóng dáng của anh, khóe môi không khỏi giật nhẹ vài cái.

Nếu anh nhớ không lầm thì đây là chỗ ở của cô Bạch nhỉ.


Vì sao người mở cửa lại là tổng giám đốc Phó, hơn nữa Tổng giám đốc Phó còn bày ra tư thế nam chủ nhân như vậy.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trợ lý Trương không dám hỏi nhiều, chỉ nhấc chân đi vào.

“Quần áo đâu?” Phó Kình Hiên hỏi anh ta.

Trợ lý đưa một túi to trong tay sang: “Ở trong này.”
Phó Kình Hiên nhận lấy, sau đó đổi luôn ở phòng khách.

Trợ lý Trương lại giơ gói đồ trong tay lên: “Tổng giám đốc Phó, bữa sáng này…”
“Đặt lên bàn đi.” Phó Kình Hiên vừa thắt nút vào vừa trả lời.

Trợ lý nghe lời đặt đồ lên bàn.

Tiếp đó, Phó Kình Hiên lại chỉ lên bàn trà: “Dọn chỗ thuốc này mang đi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Sau đó, hai người cùng rời đi.


Trước khi rời đi, Phó Kình Hiên còn liếc nhìn cửa phòng của Bạch Dương một cái, ánh mắt thâm sâu, không nhìn ra được anh có ý gì.

Hai người đi được không bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Dương ngáp ngắn ngáp dài đi ra, nhìn chiếc chăn được gấp gọn gàng trên ghế, cô không khỏi ngạc nhiên.

.

||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Người đi rồi?
Bạch Dương nhìn trái ngó phải, không thấy bóng dáng Phó Kinh Hiên đâu cả, nhưng lại phát hiện thuốc trên bàn trà đã biến mất, có lẽ là anh mang đi rồi, hơn nữa trên bàn trà còn xuất hiện một gói to.

Bạch Dương tò mò đi qua, mở túi ra, phát hiện bên trong là một combo bữa ăn sáng của Sun Garden.

Cho nên, đây là cho cô?
Bạch Dương nhướng mày.

Nhưng dù sao cô cũng không từ chối, bữa sáng được giao đến tận cửa, không ăn thì lãng phí quá.

Ăn xong bữa sáng, Bạch Dương thay quần áo, cầm lấy chiếc túi mới mua đi ra ngoài.

Đi vào công ty, mới vừa gặp mặt Lục Khởi, điện thoại của cô chợt vang lên, là bên cục cảnh sát đánh tới.

“Là cô Bạch phải không?”
“Là tôi.” Bạch Dương gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc