Trình Minh Viễn giật mình, lập tức bĩu môi: “Đúng rồi, đúng rồi, vậy mà em lại quên mất, anh giấu giếm thân phận thêm bạn bè với Bạch Dương, Lục Khởi muốn thông qua em tìm anh gây phiền toái, chắc chắn cô ấy sẽ báo với anh một tiếng.”
Nghe thấy ghen tuông trong giọng nói của Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên nhíu mày.
Anh ta đang ghen cái gì?
“Nếu anh đã biết Lục Khởi đến tìm em, vậy anh cũng biết chuyện Bạch Dương mang thai rồi chứ?” Trình Minh Viễn hỏi.
Gần hai tháng trước, cũng chính là sáng ngày hôm sau sinh nhật của Lục Khởi, Phó Kình Hiên gọi điện thoại cho anh ta, để anh †a xử lý sạch sẽ camera giám sát của câu lạc bộ, lúc ấy anh ta cũng tò mò là camera giám sát gì mà phải xử lý sạch sẽ, vì vậy trước khi xử lý xem một chút, khi nhìn thấy Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương tiến vào một gian phòng, cả người đều choáng váng.
Cho nên, chắc hẳn là vì đêm đó nên Bạch Dương mới mang thai.
“Tôi biết.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Trình Minh Viễn nheo mắt: “Nghe giọng điệu của anh không có chút dao động nào, dường như đã biết từ sớm rồi.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Thế mà lại đoán đúng rồi!
“Anh biết bao lâu rồi?” Trình Minh Viễn lại hỏi.
Phó Kình Hiên nhếch môi trả lời: “Đã mấy ngày rồi.”
Trình Minh Viễn chợt nhớ đến ngày ở trường đua ngựa kia, khóe miệng giật giật: “Thảo nào ngày đó Bạch Dương muốn cưỡi ngựa, anh lại ngăn cản Bạch Dương cưỡi, chỉ sợ khi đó anh đã biết rồi nhỉ?”
“Không sai.” Phó Kình Hiên thản nhiên trả lời, sau đó đó lập tức trầm giọng hỏi: “Cậu nói cho Lục Khởi biết người đêm đó là tôi rồi sao?”
“Không, anh bảo em xử lý sạch sẽ camera giám sát, chính là không muốn để Bạch Dương biết người đêm đó là ai, vì vậy sao em có thể nói được chứ.” Ánh mắt Trình Minh Viễn hơi u ám, trả lời.
“Cảm ơn”
“Anh không cần cảm ơn em, bây giờ em chỉ muốn biết, anh định xử lý chuyện này như thế nào, là chuẩn bị tái hôn với Bạch Dương sao?” Trình Minh Viễn lặng lẽ siết chặt điện thoại di động.
Nghe thấy hai chữ tái hôn, trong lòng Phó Kình Hiên hơi rung động.
Các bạn chọn truyen2.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Nhưng rất nhanh nghĩ đến điều gì, lại ép suy nghĩ đó xuống.
“Không biết.” Phó Kình Hiên mệt mỏi day day mi tâm: “Tôi đã phụ lòng Tử Yên một lần, không thể phụ lòng cô ấy lần thứ hai”
“Phụ lòng?” Trình Minh Viễn khinh thường liếc mắt: “Vậy đi, anh quyết định là được rồi”
Nếu là lúc trước, chắc chắn anh ta sẽ thuyết phục bạn thân tái hôn với Bạch Dương, dù sao Bạch Dương mang thai, hơn nữa Cố Tử Yên cũng thật sự không xứng với bạn thân.
Nhưng bây giờ, anh ta hiểu được có lẽ bản thân đã rung động trước Bạch Dương, vì vậy tất nhiên sẽ không khuyên nhủ.
“Không tái hôn, vậy đứa bé trong bụng Bạch Dương thì sao? Dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ?” Trình Minh Viễn ngẫm nghĩ rồi nói.
Mí mắt Phó Kình Hiên rũ xuống: “Tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu như Bạch Dương muốn giữ lại, tôi sẽ âm thầm nuôi dưỡng đứa bé kia với cô ấy, nếu như cô ấy không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho cô ấy.”.