THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1253

Nhưng lúc gọi đi, lại được thông báo đối phương đang tắt máy.

Tắt máy…

Cũng tắt máy ư?

Chẳng lẽ điện thoại của Phó Kình Hiên cũng vì gọi quá lâu nên hết pin rồi tự động sập nguồn sao?

Quả thật là điện thoại của Phó Kình Hiên tắt máy quá đúng lúc, khiến cô không thể không nghĩ đến điều này.

Mà thôi, trước hết cứ chờ một lúc đã, chờ Phó Kình Hiên mở máy rồi gọi lại, hỏi anh Xem, tối qua rốt cuộc bọn họ đã nói những gì.

Ký ức của cô về cuộc điện thoại tối hôm qua không nhiều, nên cũng sợ mình đã nói vài lời lung tung.

Cất điện thoại đi, Bạch Dương vỗ vỗ mặt, phục hồi lại tâm trạng rồi bắt đầu rửa mặt.

Mười mấy phút sau, cô rửa mặt xong, thay quần áo ra khỏi phòng, đi tới phòng ăn.

Lục Khởi đặt đôi đũa trong tay xuống, chỉ vào cái ghế đối diện: “Bảo bối, mau ngồi xuống đi, bữa sáng hôm nay rất ngon đấy”“

Bạch Dương cúi đầu nhìn bữa sáng trên bàn, có cháo, có bánh bao, có sủi cảo, đúng là ngon thật.

“Lúc trước vợ trưởng thôn từng mở một tiệm bán đồ ăn sáng, nên tay nghề của bà ấy dĩ nhiên là không chê vào đâu được.”

Bạch Dương khéo ghế ra, ngồi xuống.

Lục Khởi đưa cho cô một đôi đũa: “Thì ra là đầu bếp, bảo sao mùi vị lại ngon như thế”

“Anh cũng khá đấy, biết đến nhà trưởng thôn mua bữa sáng nữa.’ Bạch Dương nhận đôi đũa, gắp một miếng sủi cảo.

Lục Khởi cười khì khì: “Chứ sao. Hôm qua lúc mua cá anh tiện hỏi thử xem ở đâu có thể mua bữa sáng, trưởng thôn bảo nhà ông ấy có, cho nên hôm nay vừa dậy là anh đã sang ngay. Được rồi bảo bối, ăn mau đi, cháo sắp nguội rồi.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi cắn một miếng bánh bao: “Phải rồi bảo bối, hôm nay khi nào thì chúng ta sẽ về thành phố?”

“Ăn sáng xong, thu dọn lại chỗ này một chút rồi hằng đi.” Bạch Dương vừa húp cháo vừa trả lời.

Cô không thể ở lại đây quá lâu.

Còn phải gửi bút ký của ông ngoại đi, rồi cũng cần phải quay về để quản lý công ty nữa.

Cô cũng phải tới chỗ Phó Kình Hiên chăm anh, cho nên cần phải đi càng sớm càng tốt.

Sau bữa sáng, hai người khóa cửa, rời khỏi nơi này, lái xe trở về thành phố trung tâm của Hải Thành.

Lúc một rưỡi trưa, hai người đã đến thành phố trung tâm.

Bạch Dương gửi bút ký của ông cụ đi, quay lại xe rồi gọi điện cho ông.

Có lẽ khoảng thời gian này ông cụ không xuống mộ, cuộc gọi của Bạch Dương lại có thể dễ dàng được bắt máy, giọng nói hiền †ừ, ôn hòa của ông cụ truyền đến: “Dương Dương.”

“Ông ngoại, con đã gửi bút ký của ông qua cho ông rồi đó, chắc khoảng bốn năm ngày nữa là đến.” Bạch Dương vừa thắt dây an toàn vừa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc