THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Bạch Dương lễ phép hỏi: “Xin chào, bà là?”
“Tôi là mẹ của Mạnh San.

” Người phụ nữ trung niên đó mỉm cười lấy lòng với cô.

Bạch Dương hiểu ra, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt đi không ít: “Hóa ra là bà Mạnh, bà có chuyện gì không?”
“Còn có thể là gì nữa chứ? Mạnh San vẫn muốn được trắng án, cho nên mới kiên trì kháng cáo tới lần phúc thẩm, nhưng kết quả phúc thẩm vẫn không thay đổi, vẫn bị bắt giam hình sự, cho nên bây giờ mẹ cô ta qua, chắn chắn muốn xin em rút đơn kiện.

” Lục Khởi ghé sát bên tai Bạch Dương nói.

Cho dù anh ta nói nhỏ, nhưng bà Mạnh vẫn nghe thấy, vẻ mặt hơi lúng túng: “Cô Bạch, à… cậu Lục nói đúng, tôi tìm cô đúng là vì chuyện này.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.

vn nhé!
“Xem đi, anh nói trúng rồi.


” Lục Khởi giang tay ra.

Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía bà Mạnh cười với vẻ xa cách lãnh đạm: “Rất xin lỗi bà Mạnh, tôi sẽ không rút đơn kiện.


Bà Mạnh không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, gương mặt đanh lại, trong lòng cũng thấy không dễ chịu lắm.

Nhưng bà Mạnh nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, đau khổ cầu xin: “Cô Bạch, tôi biết lần này Tiểu San làm vậy là rất quá đáng, nhưng con bé đã biết sai rồi, cho nên cô có thể…”
“Không thể!” Bạch Dương ngắt lời bà ta với vẻ mặt vô cảm: “Bà Mạnh, bà nói cô ta biết sai rồi, vậy tôi hỏi bà, vì sao cô ta vẫn không xin lỗi tôi? Còn nữa, các người làm ba mẹ, nếu đã biết cô ta sai, sao không có bất kỳ bày tỏ gì chứ?”
“Đúng vậy.

” Lục Khởi dùng hai tay ôm sau đầu, nhàn nhã nói: “Cho tới bây giờ đã là chung thẩm, các người biết Mạnh San bị định tội mới tìm đến bảo bối, còn chẳng mang theo món quà nào đã muốn bảo bối tha cho Mạnh San, quả thật không hề có thành ý gì, nói ra cũng không sợ người ta chê cười sao?”
“…” Hai tay bà Mạnh siết chặt lấy túi xách tay.

Bà ta bị hai người nói tới không còn chỗ dung thân, thể diện cũng mất sạch.

Ban đầu, bà ta vốn tưởng mình sẽ dễ dàng thuyết phục được Bạch Dương.

Không ngờ hai người trẻ tuổi này lại có trái tim sắt đá như vậy.


“Được rồi, chúng ta đi thôi.

” Bạch Dương không muốn dây dưa với bà Mạnh nữa, nên nói với Lục Khởi một câu.

Vào lúc hai người vừa định xoay người, bà Mạnh đột nhiên kéo tay Bạch Dương lại: “Cô Bạch, tôi cầu xin cô hãy tha cho con gái tôi, được không?”
Bạch Dương nhíu mày, muốn rút tay ra.

Nhưng bà Mạnh nắm rất chặt, liều chết không thả: “Cô Bạch, cô xem như nể tình tôi đã hết lời cầu xin mà nhận lời đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi chắc chắn sẽ dẫn theo Tiểu San tới nhà xin lỗi cô, cô Bạch, tôi xin cô.


“Bà Mạnh, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ không rút đơn kiện, cho nên bà cầu xin tôi cũng vô ích thôi, mong bà hãy thả tay ra được không?” Bạch Dương không kiên nhẫn nói.

Bà Mạnh dường như không hiểu, nhìn cô như nhìn kẻ bạc tình: “Cô Bạch, cô thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Là bảo bối nhà chúng tôi tuyệt tình à? Rõ ràng đây là do Mạnh San tự chuốc lấy!” Lục Khởi bị lời bà Mạnh nói chọc cho tức giận cười ngược.

Nhưng bà Mạnh lại không để ý tới anh ta, chỉ tập trung vào trên người Bạch Dương: “Cô Bạch, tôi quỳ xuống trước mặt cô còn không được sao?”
Bà ta nói xong lại thả tay Bạch Dương ra, thật sự quỳ xuống trước mặt cô.

Bạch Dương và Lục Khởi đều kinh ngạc trước hành động của bà ta.

Sau khi kịp phản ứng, hai người vội vàng đỡ bà ta dậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc