THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Phó Kình Hiên đặt đĩa xuống, trả lời: “Lấy cho Tử Yên, cô ấy ăn chưa no.”
Phó Kình Duy nghe xong t nhếch miệng: “Lại là chị ta, chị ta ăn chưa no không biết tự quay về ăn sao, còn bắt anh mang cho chị ta.”
Phó Kình Hiên mặc kệ cậu ta, đi qua bên phía bàn dài, nhìn quầy trái cây có một quả xoài, chuẩn bị gắp.

Lục Khởi nhìn thấy, lập tức ngăn cản: “Dừng lại, cái đó dành cho cục cưng.”
Của Bạch Dương?
Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Dương, trong mắt có vẻ kinh ngạc: “Cô thích ăn xoài?”
“Có vấn đề gì sao?” Bạch Dương bình tĩnh đối diện với anh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Không sao.”
Lục Khởi nói: “Cục cưng của chúng tôi từ nhỏ đã thích ăn xoài.

Trái xoài này là tôi cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị.

Nếu anh muốn thì tự đi nói với đầu bếp đi.”
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời, buông đồ gắp, bưng chén đĩa chuẩn bị rời đi.


Thấy thế, Lục Khởi gọi anh lại: “Tổng giám đốc Phó chờ một chút.”
Phó Kình Hiên dừng bước, mặt không cảm xức nhìn anh ta: “Anh còn có chuyện gì?”
“Ban ngày anh nói sẽ cho chúng tôi một lời giải thích, đừng nói là Tổng giám đốc Phó quên rồi nha.

Bây giờ cô Cố tỉnh rồi, anh thực hiện lời nói đi chứ?”
Lục Khởi khoanh tay, cười như không cười: “Chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần kêu cô Cố tới đây, dập đầu xin lỗi cục cưng là được.

Sao, không quá đáng chứ hả?”
Nếu không phải không có chứng cứ cụ thể, anh ta cũng sẽ không chỉ đòi Cố Tử Yên xin lỗi đơn giản vậy đâu.

Mà là báo công an, tiễn Cố Tử Yên đi tù luôn.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Dập đầu xin lỗi?”
“Không sai.” Lục Khởi gật đầu.

Phó Kình Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Dương: “Cô cũng muốn để Tử Yên dập đầu xin lỗi với cô ư?”
Bạch Dương buông ly nước trái cây trong tay ra, hơi cong môi: “Cô Cố hại tôi trước, tôi không cho rằng làm vậy có gì không đúng.”

Đừng nói chỉ là để Cố Tử Yên dập đầu xin lỗi.

Cho dù A Khởi muốn một cái tay một cái chân của Cố Tử Yên, cô cũng thấy không có gì không phải.

Cố Tử Yên hại cô bao nhiêu lần, mỗi lần đều là muốn lấy mạng cô, cô không mở miệng nói muốn cái mạng của Cố Tử Yên đã là lương thiện lắm rồi.

Đừng nói là Bạch Dương, ngay cả Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.

Sắc mặt Phó Kình Hiên âm trầm: “Để Tử Yên dập đầu xin lỗi cũng được, nhưng Bạch Dương cô cũng phải nói lời xin lỗi với Tử Yên.”
“Cái gì cái gì cơ?!” Lục Khởi kinh ngạc.

Ba người Trình Minh Viễn cũng hơi ngơ ngác.

Bạch Dương cũng nhíu mày: “Tôi xin lỗi Cố Tử Yên? Dựa vào đâu?!”
“Đúng vậy, dựa vào đâu.

Người bị hại là cục cưng của chúng tôi, dựa vào đâu mà bắt cục cưng đi xin lỗi Cố Tử Yên.

Công lý ở đâu chứ.” Lục Khởi tức giận trừng mắt: “Phó Kình Hiên, anh như vậy là không phân biệt đúng sai.

Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh quản lý một tập đoàn lớn như Phó Thị bằng cách nào.”.


Bình luận

Truyện đang đọc