THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Gương mặt anh tuấn của Phó Kình Hiên đen lại như mực, không thèm để ý đến họ, mà nhìn về phía Cố Tử Yên: “Tử Yên, ý em sao?”
Cố Tử Yên cắn môi: “Em…”
“Cô Cố, cô sẽ không nhỏ mọn thế đâu đúng không?” Trình Minh Viễn nheo mắt, nửa cười nửa không nhìn cô ta.

Biểu cảm Cố Tử Yên đông cứng, làm sao không nhìn ra Trình Minh Viễn đang cố tình gây khó dễ cho cô ta, cố tình phá hoại cuộc hẹn hò của cô ta và Kình Hiên.

Nếu như cô không đồng ý cho họ ở lại, thì là nhỏ mọn, không thể bao dung bạn bè và em trai của Kình Hiên.

Nếu như cô đồng ý, thì buổi hẹn lần này sẽ biến thành buổi họp vui vẻ giữa những người bạn rồi.

Phút chốc, Cố Tử Yên leo lên lưng cọp, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta.

Nhưng cuối cùng, cô ta hít một hơi, vẫn gượng cười đồng ý: “Đương nhiên là không, nếu mọi người đã đến cả, vậy thì cùng nhau trải qua cuối tuần vui vẻ này đi.”
“Yeah!” Phó Kình Duy vui vẻ nhảy cẫng lên.


Trình Minh Viễn đắc ý cong môi: “Vậy thì cảm ơn cô Cố rồi, quả nhiên cô Cố rộng lượng hơn tôi tưởng tượng…”
“Được rồi, lải nhải làm gì nữa, còn không mau đi lấy hành lý.” Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Thi Hàm từ nãy đến giờ không lên tiếng nhéo cho một cái.

Trình Minh Viễn kêu lên một tiếng: “Ui, người phụ nữ này, sao tính tình nóng nảy thế?”
Trần Thi Hàm cười lạnh: “Ai bảo anh lừa tôi đến đây, rõ ràng là cậu chủ nhà họ Trình, lại dám lừa tôi là người thất nghiệp.”
Trình Minh Viễn ngại ngùng ho một tiếng: “Gì ý nhỉ, tôi cũng không phải cố ý, ai bảo cô không hỏi rõ ràng.”
“Bây giờ anh còn trách tôi?” Trần Thi Hàm trừng mắt.

Trình Minh Viễn vội vàng giơ tay đầu hàng: “Không có, không có, tôi nào dám trách bà cố nội như cô chứ, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, được chưa?”
“Thế còn được, mau đi lấy hành lý đi.” Trần Thi Hàm giả vờ đá anh ta một cái.

Trình Minh Viễn bĩu môi, ngoan ngoãn ra cốp xe lấy hành lý.

Phó Kình Duy cũng đi theo.


Ba người nhanh chóng cầm hành lý đi vào biệt thự.

Phó Kình Hiên vò đầu, tâm trạng không tốt nắm tay Cố Tử Yên, nhẹ nhàng nói: “Tử Yên, chúng ta cũng vào đi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cố gượng cười, gật đầu.

Một hàng năm người cầm hành lý vào biệt thự.

Vừa vào đến phòng khách, trên cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.

Năm người ngẩng đầu nhìn.

Lục Khởi mặc quần áo thoải mái, đi dép lê từ trên tầng đi xuống.

Nhìn thấy năm người, anh ta kinh ngạc há hốc miệng: “Sao lại là mấy người?”
“Ồ, tổng giám đốc Lục.” Trình Minh Viễn nhướn mày, cười vẫy tay với Lục Khởi.

Trần Thi Hàm cũng gật đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục.”.


Bình luận

Truyện đang đọc