THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1225

“Một hacker muốn che giấu hành tung lẫn tài liệu về mình là chuyện vô cùng đơn giản.” Phó Kình Hiên tiếp tục phê duyệt hồ sơ, giọng lạnh nhạt.

Lúc này, trợ lý Trương còn có thể nói gì nữa?

Anh ta hít một hơi thật sâu, mãi một lúc sau mới tìm được giọng nói: “Đúng là bị cậu ta chơi rồi. Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Phó, tôi sẽ cho người theo dõi Lương Triết.”

Lương Triết là hacker, chắc chắn sẽ tìm ra Diệp Chí nhanh hơn họ.

Chỉ cần theo dõi Lương Triết thì Lương Triết tìm được Diệp Chí cũng có nghĩa bọn họ tìm thấy.

“Được rồi, cậu về trước đi, tối lại đến ôm xấp hồ sơ này về.” Phó Kình Hiên ra lệnh tiễn khách.

Trợ lý Trương thẳng lưng cúi đầu: “Được thưa tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

Ở một nơi khác, tại Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương đang nấu cháo thịt nạc trong bếp, cô mặc tạp dề, tay cầm muôi sứ đang khuấy liên tục chiếc nồi sứ.

Cháo thịt nạc phải sên sệt ăn mới ngon, nếu không khuấy liên tục thì cháo rất dễ dính nồi.

Bỗng nhiên chuông cửa reo lên.

Bạch Dương nhìn chỗ cháo thịt nạc trong nồi, cảm thấy đã chín rồi nên bèn tắt lửa, sau đó mới ra khỏi phòng bếp, đi đến trước cửa: “Ai đó?”

“Bảo bối, là anh đây.” Giọng của Lục Khởi vang lên.

Bạch Dương mở cửa, thấy Lục Khởi vác theo một đống đồ chăm sóc sức khỏe tới, khóe miệng cô run rẩy: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh ghé thăm em, sẵn mang cho em một ít đồ. Đây, chính là mấy thứ này, đều là thứ có hiệu quả trong việc hồi phục cơ bắp, em có thể thử xem” Lục Khởi đặt mấy cái túi vào trong tay cô.

Bạch Dương dở khóc dở cười, cô muốn từ chối.

Nhưng cô biết nếu mình không nhận thì người này chắc chắn vẫn sẽ bắt cô nhận.

Thế thì đành cất thôi.

“Vậy cảm ơn anh.” Bạch Dương nhận túi.

Lục Khởi bỗng dưng hít hà: “Thơm quá, bảo bối, em đang nấu cơm à?”

“Ừ”” Bạch Dương lấy một đôi dép trong tủ đưa cho anh ta: “Vào đi.”

Lục Khởi xoay người thay giày, anh ta đi phía sau, hào hứng xoa xoa tay, nói: “Xem ra anh đến đúng lúc quá rồi. Bảo bối, em đang làm gì thế?”

“Vẫn chưa xong đâu.” Bạch Dương đặt túi đồ chăm sóc sức khỏe lên bàn trà.

Lục Khởi tỏ vẻ không tin: “Chưa làm xong á? Vậy sao trong bếp có mùi thơm thế này? Anh ngửi được là mùi thơm của cháo thịt nạc và mùi bơ, em làm tráng miệng à?

Bạch Dương bị anh ta làm cho kinh ngạc: “Mũi anh là mũi chó hả, thế mà cũng ngửi ra được?”

“Hì hì.” Lục Khởi kiêu ngạo ra mặt: ‘Đùa, khứu giác của anh là đỉnh của chóp đấy, nên em đừng có hòng mà gạt được anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc