THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 379

Cô đưa dây chuyền cho nhân viên ở bên, để họ mang đi làm sáng.

Quá trình làm sáng rất nhanh, Bạch Dương đợi hai phút là xong rồi, sau đó cô lại mua thêm một đôi khuyên tai rồi mới rời đi.

Cô mới đi không bao lâu, bà Cố đã xuất hiện trong tiệm.

Cửa hàng trưởng tự đi ra tiếp đón bà ta: “Bà Cố, vòng tay bà đặt lần trước đã có rồi, tôi đi lấy ra cho bà.”

“Ừ”” Bà Cố cười gật đầu.

Cửa hàng trưởng đi mở cửa két sắt, lấy một cái vòng tay ngọc lục bảo ra: ‘Bà Cố nhìn xem, bà có vừa lòng không ạ?”

Bà Cố cầm vòng tay đánh giá một hồi, nụ cười tươi hơn không ít: “Cũng không tệ lắm, tôi đeo luôn.”

“Tôi giúp bà.”

“Không cần, tôi tự đeo được.” Bà Cố từ chối sự giúp đỡ của cửa hàng trưởng, tự đeo lên tay cho mình.

Cửa hàng trưởng cũng không ép, trên mặt vẫn giữ nụ cười như trước.

Lúc này, Cửa hàng trưởng nhìn thấy dây chuyền trên cổ bà Cố, chợt nói: “Bà Cố, từ lâu đã nghe cô Cố rất xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy quả thật đúng như thế, đôi mắt giống bà như đúc.”

Nghe thấy quản lý khen con mình, bà Cố càng cười vui vẻ hơn: “Cảm ơn cô khen, Tử Yên vừa mới tới à?”

Tử Yên chắc là tên cô Cố nhỉ.

Nghĩ vậy, Cửa hàng trưởng gật đầu: “Đúng vậy, tới hỏi chuyện dây chuyền, nói đến cũng kỳ lạ, hình như cô Cố không biết dây chuyền của cô ấy và của bà là cùng một kiểu.”

Nghe nói như thế, chiếc vòng tay bà Gố chưa đeo được vào tay chợt rơi thẳng xuống quầy, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cửa hàng trưởng thấy vậy, trên mặt khó nén đau lòng, vội vàng cầm vòng tay lên cẩn thận kiểm tra, nhìn xem có chỗ nào bị xước không.

“Cô vừa nói cái gì? Cô nói Tử Yên cầm dây chuyền của con gái đến hỏi cô?” Bà Cố nhìn chằm chằm cửa hàng trưởng, giọng nói có phần vội vàng.

Cửa hàng trưởng không biết bà ta bị làm sao, nghi ngờ gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Không có khả năng!” Bà Cố liên tục lắc đầu.

Dây chuyền của con gái là của bà và Việt Bân làm cho Mạn Tình, cuối cùng biến mất cùng với Mạn Tình, sao Tử Yên có thể có.

Cho nên người đến hỏi dây chuyền tuyệt đối không thể là Tử Yên, chẳng lẽ là Mạn Tình?

Mạn Tình còn sống?

Nghĩ đến khả năng này, bà Cố túm chặt †ay Cửa hàng trưởng, cảm xúc trở nên kích động: “Cô vừa nói mắt con bé rất giống mắt của tôi đúng không?”

“Đúng vậy, gần như là giống như đúc.”

Cửa hàng trưởng nhìn cái tay bị nắm chặt đến đỏ lên của mình, miễn cưỡng cười trả lời.

Đôi mắt bà Cố lập tức đỏ ửng, nước mắt trào ra: ‘Là Mạn Tình, chắc chắc là Mạn Tình, Mạn Tình không chết, Mạn Tình còn sống, Cửa hàng trưởng, vậy bây giờ con gái tôi đang ở đâu?”

Giọng nói của bà ta run rẩy.

Cửa hàng trưởng trả lời: “Đã đi rồi, chẳng qua mới đi không bao lâu, có thể vẫn còn trong trung tâm thương mại đấy.”

Chị ta vừa mới nói xong là nhìn thấy bà Cố vội vàng chạy đi, ngay cả túi cũng không kịp cầm mà chạy quay trung tâm thương mại tìm kiếm người có thể là con gái lớn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc