THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Bạch Dương thấy rất lạ.

Phó Kình Hiên cũng coi như là một người tài năng, nhà họ Phó cũng là gia đình giàu sang quyền thế, tại sao Vu Y Cơ lại giống như một người phụ nữ chốn nông thôn thể nhỉ?
Cô nhếch mép: “Mong bà nhận rõ điều này, tôi và con của bà đã ly hôn, còn nữa, tôi không lấy một xu nào của họ Phó nhà bà cả.”
“Mày nói láo!” Vu Y Cơ không tin lời nói hoang đường của cô, dáng vẻ không chịu từ bỏ ý định: “Nghèo mạt kiếp như mày thì lấy đâu ra tiền mà đến nơi cao cấp thế này? Chẳng phải là lấy tiền con tao đó sao? Bạch Dương tao nói cho mày biết, bây giờ mày có quỳ xuống xin lỗi tao thì tao cũng không tha thứ
cho mày!”
Quỳ xuống xin lỗi ư? Bạch Dương thật sự tức đến phì cười.

Người phụ nữ cực phẩm Vụ Y Cơ này, đầu óc chưa từng bình thường bao giờ.

Chẳng đáng để cô lãng phí thời gian, cô xoay người định đi.

Nhưng Vu Y Cơ đang làm loạn thì sao chịu bỏ qua cho cô? “Muốn chạy nữa ư?” Vu Y Cơ vươn tay định túm lấy tóc sau lưng cô.


Lục Khởi đã đề phòng từ trước đây Vu Y Cơ ra, bảo vệ Bạch Dương ở sau lưng.

Anh cố ý dùng sức, Vu Y Cơ không khống chế được mà ngã lăn quay ra: “Ôi chao ôi!”
Bà ta ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt chán ghét của Lục Khởi, cứ thể ngồi dưới đất gào khóc ầm ĩ: “Còn có công lí nữa không hả trời? Một người phụ nữ mấy chục tuổi như tôi lại bị thằng khốn này đánh! Tôi không sống nổi nữa.”
Người vây xem càng lúc càng nhiều, chẳng bao lâu tổng giám đốc chỗ này đã đến.

Vu Y Cơ vội vàng chỉ thẳng vào Lục Khởi tố cáo với giám đốc: “Chính là thằng khốn này đánh tới đây, ai chao cái eo của tôi… Đau chết tôi thôi…” Bà ta là khách VIP ở đây, đã tiêu không ít tiền, giám đốc Triệu đương nhiên phải giúp đỡ.

Anh ta nghiêm nghị nhìn đám người Bạch Dương, khi nhìn thấy Lương Triết thì hãi hùng một phen.

“Anh…” Còn chưa nói ra đã bị Lương Triết ngắt lời: “Bà ta đang nói dối, không tin thì anh đi xem camera theo dõi đi.”
Dù gì giám đốc Triệu cũng đã trải qua bao sóng to gió lớn, đảo mắt một lượt, đột nhiên như trở thành một người khác vậy, anh cúi người gật đầu cười: “Đúng, đúng thế, tôi đi xem camera theo dõi xem sao.

Vì sự thay đổi lạ lùng này khiến Bạch Dương càng thêm tò mò về Lương Triết hơn.

Cậu ta thật sự chỉ là học sinh nghèo đến từ một ngôi làng ở vùng núi sao?
Khi Giám đốc Triệu quay trở lại thì lập trường cũng thay đổi, cạn lời với Vu Y Cơ: “Dì à, tôi nói chứ hay là dì về trước đi, nếu không cảnh sát sắp đến rồi đấy.”
Vu Y Cơ sửng sốt: “Cảnh sát gì cơ?”
Giám đốc Triệu tức giận chỉ trích bà ta: “Trong video theo dõi rõ ràng là bà ra tay trước, sao bà lại nói là người ta đánh bà? Bà mà còn ồn ào tiếp nữa là cảnh sát đến thật đấy.

Đến xem video giám sát đi, chẳng phải là bà cố ý đổi trắng thay đen sao.”
Vu Y Cơ nghe xong thì càng nổi điên: “Dựa vào cái gì chứ?”
Thấy bà ta vẫn cứ quậy phá như cũ, Lục Khởi tức giận bật cười, cười nhạo Vu Y Cơ một phen: “Bà lớn tuổi thế sao lại không biết xấu hổ thế nhỉ? Ở nhà bà, cục cưng nhà tôi bị bà giày vò, bây giờ đã ly hôn với đứa con trai cặn bã của bà rồi mà bà cứ bám lấy không buông thể? Đừng có tưởng bà già rồi thì tôi
không dám đánh bà.

Bà chọc tức tôi, tôi giết luôn con chó già khọm là bà đấy!”

Vu Y Cơ bị Lục Khởi làm cho sự ngây ra, cắn chặt răng rồi không cam lòng mà rời đi.

Lục Khởi chậc lưỡi chế nhạo: “Cái thứ già khọm mềm nắn rắn buông chuyên bắt nạt kẻ yếu, kẻ xấu ắt sẽ bị kẻ xấu trừng trị”
Điện thoại anh ta đột nhiên rung lên.

Sau khi bắt máy, chẳng biết bên kia nói gì mà khiến anh ta bất giác nhìn về phía Bạch Dương.

Cô nhướng mày: “Anh nhìn em như thế tức là có liên quan đến em sao?”
“Một người bạn của anh nói anh ta thấy trợ lí Trương đang điều tra, vụ tai nạn xe của Cổ Tử Yên sáu năm trước có video giám sát bên đường!”
Anh ta vừa nói xong thì sắc mặt Bạch Dương trở nên lạnh lùng.

Lương Triết thấy sắc mặt cô không bình thường thì nghiêng đầu hỏi Lục Khởi: “Video giám sát gì cơ?”
Lục Khởi không hề che giấu sự tức giận của mình mà hừ lạnh: “Chẳng phải là con rắn độc Cổ Tử Yên đó sao.

Sau khi tỉnh lại biết cục cưng được gả cho Phó Kình Hiên thì sinh lòng đố kị, muốn trả thù nên cố ý bóp méo sự thật nói cô ta bị tai nạn xe là vì Bạch Dương cố ý đâm vào cô ta.

Người đàn ông thông minh như Phó Kình Hiên mà lại không nhìn ra đây là lời nói dối sao? Đúng là hết nói nổi.

Lương Triết hạ mắt trầm ngâm: “Đầu tiên không biết video lâu như thế rồi có còn lưu lại hay không? Mà dù Phó Kình Hiên may mắn lấy được thì có ích gi?”

“Cũng đúng.

Chẳng biết Lục Khởi nghĩ đến điều gì mà sắc mặt thay đổi: “Ả Cổ Tử Yên bụng dạ đen tối dám nói ra lời nói dối chưa được chuẩn bị như này, có khi nào cô ta làm video giả đối phó em không?”
Bạch Dương đột nhiên nở nụ cười nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười thật sự: “Em định là nếu đã ly hôn với Phó Kình Hiên thì sau này nước sông không phạm nước giếng.

Xem ra em ngây thơ quá rồi, người ta cứ chẳng chịu buông tha cho em.”
Cố v*** t** có liên quan đến nỗi oan của bố, con gái ông ta vừa tỉnh lại thì đổ lên đầu cô tội giết người.

Không hổ là hai cha con!
Tưởng cô là quả hồng mềm sao?
Bạch Dương nhếch mép, nở nụ cười tươi như hoa: “Nếu Cổ Tử Yên không làm bậy, đương nhiên em cũng không làm gì.

Nhưng cô ta muốn hại em, em sẽ cho cô ta biết em không phải là người ăn chay”.


Bình luận

Truyện đang đọc