THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



“Ừm.” Chỉ mấy chục giây trôi qua, Bạch Dương lại bình tĩnh lại.

Cô đặt cái nhẫn đó lên trên hộp trên tay vịn giữa xe, giọng nói rất bình tĩnh: “Nhẫn cưới này, anh bán giúp em đi.

Tiền bán được thì quyên góp cho người nghèo vùng núi.”
Cô nói xong thì dựa người vào ghế, nhìn khung cảnh bên ngoài lóe lên qua cửa xe, cả người trở nên hờ hững.

Tám năm rồi, tình yêu đơn phương này cuối cùng cũng chấm dứt, cô cũng được giải thoát.


Bên khách sạn, buổi tiệc vẫn diễn ra như thường, khách khứa ồn ào náo nhiệt giống như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phó Kình Hiên chào hỏi hết tổng giám đốc công ty này đến đối tác làm ăn khác, qua một lúc lâu mới rảnh rỗi được phút chốc để nghỉ ngơi, giữa trán hiện rõ vẻ mỏi mệt.

Anh vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Cố Tử Yên đi tới.


“Kình Hiên, anh còn ổn không?” Cố Tử Yên chu đáo hỏi.

Cô ta rót cho anh một cốc nước ấm, còn đi vòng ra phía sau xoa bóp vai cho anh.

Lực độ phù hợp, nhưng mà trong lòng Phó Kình Hiên vẫn quanh quẩn một cơn buồn bực không tên.

Phó Kình Hiên đè tay Cố Tử Yên, trầm giọng nói: “Suốt tối nay em đi theo bác Cố chào hỏi mọi người cũng rất mệt rồi, ngồi xuống đi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô ta bóc quýt đưa cho Phó Kình Hiên nhưng anh không nhận lấy mà chỉ nhìn cô ta: “Tử Yên, tai nạn xe năm đó xảy ra như thế nào, em nói lại anh nghe lần nữa.”
Ánh mắt của anh vừa sâu lắng vừa sắc bén giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Lúc Cố Tử Yên nhìn trúng phải thì tay hơi run rẩy, suýt thì vứt luôn quýt xuống đất.

“Em nằm ở bệnh viện quá lâu, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ nữa.” Cô ta miễn cưỡng ổn định cảm xúc, cố gắng nhớ lại: “Lúc đó tai nạn xe xảy ra thế nào, em không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ mơ hồ nhớ rằng em bị đâm vào.”

Cố Tử Yên lại nói: “Tối nay cô Bạch cố tình dẫn người tới gây sự đấy.

Kình Hiên, anh sẽ không tin lời Lục Khởi, cho rằng em bày kế gây ra tai nạn xe chứ?”
“…”
Thấy Phó Kình Hiên im lặng, Cố Tử Yên nắm tay anh, giọng điệu vừa hoảng sợ vừa tủi thân: “Kình Hiên, anh tin em, em không thân với cô Bạch, em hại cô ta làm gì? Em cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.”
Thấy cô ta nói mà vành mắt cũng đỏ lên, chút nghi ngờ trong lòng Phó Kình Hiên tan biến thành mây khói, chỉ còn lại đau lòng.

Anh kéo tay cô ta hôn nhẹ lên đó, nói: “Nếu em đã khỏe lại rồi, vậy thì chuyện tai nạn xe dừng lại ở đây thôi.

Chuyện này để lại bóng ma tâm lý trong lòng em, anh cũng không muốn em phải khó chịu vì nó nữa.”
“Ừm.” Cố Tử Yên thả lỏng trong lòng, mỉm cười nhẹ.

Cố Tử Yên bóc quýt đưa cho anh, liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Kình Hiên, em biết cô Bạch kết hôn với anh sáu năm, thay anh và nhà họ Phó bỏ ra không ít công sức, em cũng rất cảm kích cô ta.

Em nghĩ hôm nào đó sẽ mời cô ta ăn bữa cơm, sau đó chuẩn bị một món quà cảm ơn cô ta tử tế.”
“Không cần thiết.” Nghĩ tới chuyện nửa tiếng trước, ánh mắt của Phó Kình Hiên lại tối sầm, giọng nói hơi lạnh lùng: “Lúc đó Bạch Dương là người duy nhất có thể hiến máu cho em, cô ta lấy chuyện này đe dọa anh, anh mới cưới cô ta.

Tối nay cô ta lấy Azure Heart đi, cũng đáng giá không ít tiền rồi.”
Thấy người đang ông này vẫn một lòng yêu cô ta, luôn đứng bên cạnh cô ta, Cố Tử Yên hoàn toàn yên tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc