THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 836

Anh nắm chặt điện thoại, đôi mắt không che giấu được sự áy náy: “Tôi xin lỗi Bạch Dương, tôi…”

“Anh không cần nói xin lỗi, chuyện đã qua rồi, anh còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi cúp máy đây.” Bạch Dương xoa xoa thái dương đau nhức.

Không biết làm sao, lúc này đầu óc cô rất choáng váng, cô sờ trán, hình như không bị sốt.

Nghe ra giọng nói của Bạch Dương có chút mệt mỏi, Phó Kình Hiên liền nuốt xuống những lời muốn nói, đổi giọng vội vàng hỏ han: “Bạch Dương, em làm sao vậy?”

“Tôi không sao.” Bạch Dương nhắm hai mắt lại, giọng nói càng ngày càng vô lực.

Phó Kình Hiên sắc mặt trầm xuống.

Giọng nói đã yếu đến như vậy, còn dám nói là không có việc gì?

“Bây giờ em đang ở đâu?” Phó Kình Hiên lại vội vã hỏi.

Lúc này, Bạch Dương không đáp lại, điện thoại di động từ trên tay trượt xuống dưới thảm, phát ra âm thanh lạch cạch Mà chính nàng cũng nghiêng nghiêng đầu tựa hồ như đang ngủ.

Phó Kình Hiên nghe được âm thanh điện thoại di động rơi xuống, trái tim trầm xuống, lại kêu tên Bạch Dương hai tiếng.

Nhưng Bạch Dương đều không đáp lời.

Phó Kình Hiên suy đoán rằng có lẽ Bạch Dương đã xảy ra chuyện, sắc mặt cứng nhắc, cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến bộ phận kĩ thuật..

“Tra một chút xem số điện thoại này lần cuối hoạt động là ở đâu.” Phó Kình Hiên đem điện thoại ném cho lập trình viên, lớn giọng phân phó.

Tên lập trình viên này chưa từng thấy qua đại lão bản a, bị khí thế của đại lão bản dọa sợ đến run cầm cập, vội vội vàng vàng nhận lấy điện thoại làm theo.

Mấy phút sau, lập trình viên nhấn nút enter nói: “Phó… Phó tổng, số điện thoại này lần hoạt động gần nhất là ở Vịnh Tiên Thủy.”

Vịnh Tiên Thủy!

Có được vị trí của Bạch Dương, sắc mặt Phó Kình Hiên cuối cùng cũng chuyển biến †ốt một chút, anh lấy lại điện thoại di động, bỏ lại một câu tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi rồi vội vã chạy đi mất.

Nửa giờ sau, Phó Kình Hiên đi tới trước cửa nhà trọ của Bạch Dương, phía sau còn mang theo một người thợ mở khóa.

Dù sao thì Bạch Dương có đặt điện thoại xuống cũng sẽ không phát ra tiếng động, chỉ có thể là té bất tỉnh, nếu té xỉu, vậy khẳng định là sẽ không thể ra mở cửa.

“Mở cửa.” Phó Kình Hiên tránh sang một bên cho thợ mở khóa mau chóng mở cửa.

Thợ mở khóa đáp hai tiếng rồi cầm lấy công cụ bắt đầu mở khóa.

Rất nhanh, mật mã đã được giải.

Phó Kình Hiên từ trong ví tiền trực tiếp rút ra một xấp chi phiếu vứt vào người thợ mở khóa, liền mau chóng đi vào nơi trọ, thợ mở khóa muốn nói là đưa quá nhiều rồi nhưng cũng không kịp..

Chỉ là một lúc sau, người thợ mở khóa liền vui vui vẻ vẻ cầm tiền rời đi.

Thật hy vọng vị đại gia này đến nhiều một chút.

Trong nhà trọ, khi Phó Kình Hiên vừa đi vào, liền nhìn thấy Bạch Dương đang nằm hôn mê bất tỉnh trên sô pha.

Anh ba chân bốn cẳng bước tới bên cạnh ghế sô pha, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng lay cô một cái, “Bạch Dương, mau tỉnh lại đi!”

Bạch Dương vẫn không hề có phản ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc