VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã đối diện với phóng viên ngược lại rất bĩnh tĩnh, bước chân bình ổn đi về phía trước, gương mặt thanh toát lại tự nhiên.
Phóng viên có nhiều người chưa được nhìn cận mặt An Tịnh Nhã, lúc này cô đứng ở ngoài sáng, hơi mỉm cười, nhưng lại tạo ra một loại khí thế khiến không ai dám lại gần, lại có thêm nhóm vệ sĩ dàn hàng hai bên đến tận xe, căn bản không ai có thể lại gần cô.
An Tịnh Nhã có nét đẹp gương mặt đặc trưng của phụ nữ phương đông, nước da trắng hồng, dáng người cao hơn mét bảy, lạ sở hữu một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp tạo ra uy thế mạnh mẽ.

Giống như bác sĩ Eric từng nhận xét khi nhìn thấy An Tịnh Nhã, chính là có cảm giác như đang đứng trước bậc mẫu nghi thiên hạ, vẫn có uy thế khiến người ta không dám lại gần, không dám bất kính, nhưng lời nói lại dịu dàng hiền thục của bậc hiền thê khiến cô không có tạo ra cảm giác khó gần khi tiếp xúc.
An Tịnh Nhã đứng trước cửa công ty, đứng trước cả trăm cái miệng đang chĩa vào mình, không có cảm giác lúng túng, cũng không có cảm giác e sợ, bộ dáng bình tĩnh đến mức khiến phóng viên có cảm giác lạnh rủn tay chân, uống phải một hớp khí lạnh.

Nhưng tin tức hot thì vẫn phải lấy, một người lên tiếng hỏi thì sẽ có cả chục người lên tiếng hỏi.
"Cao tổng phu nhân, chúng tôi được biết, cô là con riêng của An tổng.

Có phải bởi vì như vậy nên cô muốn đối đầu với đích nữ của An gia không?"
"Cao tổng phu nhân, cô ghét An ảnh hậu có phải vì ghen tức, ghen tỵ với cô ấy không?"
"An ảnh hậu đang là đại tỷ của Peony, cô công khai đối đầu với cô ất như vậy cô không sợ cô ấy sẽ hủy hợp đồng sao?"
"Cao tổng phu nhân, giải trí Peony là Cao tổng tặng cho cô, cô có giải thích gì nếu như nó vì cô mà có nguy cơ phá sản."
Giang Minh Triết đen mặt, định tiến lên nói vào câu, An Tịnh Nhã lúc này lại lên tiếng trước.
"Phiền các vị ở đây chuyển vài lời đến An tổng giúp tôi." An Tịnh Nhã cong môi cười một cái, cao giọng mà nói, "An tổng, kịch hay bắt đầu rồi, cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra.

Các người đều sẽ không chạy thoát được, mẹ tôi đều đang đợi một cái quỳ lạy của các người."
An Tịnh Nhã nói xong, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ và bảo vệ của công ty, an toàn lên xe.

Chiếc xe đen bóng với biểu tượng đầu sư tử trên mui xe dần chuyển động rồi đi mất.


Theo sau là những chiếc xe đen khác cũng lần lượt khởi động.
Một lời vừa rồi của An Tịnh Nhã cũng đủ để đám nhà báo viết đủ câu đủ chữ, tăng độ hot vài ngày rồi.
Giang Minh Triết ngồi ghế trước lúc này đang xem nhiệt độ trên mạng, thấy có điểm không đúng, đẩy gọng kính màu bạc quay đầu lại.
"Phu nhân, cô xem cái này."
Đưa máy tính bảng cho An Tịnh Nhã, Giang Minh Triết để cô vừa xem, bản thân vừa giải thích.
"Hot search no.1 có tên cô và tên An Hi Văn đang được rút xuống, đã rút xuống top 6 rồi.

Theo lí mà nói, ở thời điểm này An Hi Văn nhất định sẽ không rút hot search này, vì nó hoàn toàn nghiêng về phía cô ta và chĩa mũi dùi vào cô."
An Tịnh Nhã nhíu mày nhìn hot search no.1 hiện tại, là một tin tức khác của một ca sĩ nổi tiếng trực thuộc công ty giải trí Hoàng Vương.
"Mạc thị mua hot search no.1, không lý nào tin của tôi lại bị rút xuống vị trí thứ 6."
Giang Minh Triết không hiểu, "Tin tức hiện tại của cô rất bất lợi cho hình ảnh của giải trí Peony, Mạc thị sẽ không có chuyện để một ca sĩ lên hot search mà bỏ qua cơ hội này."
An Tịnh Nhã cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không hiểu ai đang rút hot search của cô.

Lúc cô về đến nhà, hot search có tên một mình cô đều đã rút hết xuống tận thứ hạng hai mấy không thấy bóng dáng, còn hot search có cả tên cô và An Hi Văn thì đã rút ra khỏi top 10, đang đứng ở vị trí thứ 12, mà những hot search đi lên đều là tin tức của Mạc thị, giải trí Hoàng Vương.
"Mua hot search lên." Vừa đưa lại máy tính bảng cho Giang Minh Triết vừa nói, An Tịnh Nhã bước vào trong nhà.

Giang Minh Triết đứng ở bên ngoài gọi cho giám đốc phòng quan hệ công chúng để họ đẩy hot search trước lên lại ví trí no.1.

Sau đó rời đi.
An Tịnh Nhã vừa vào đến trong phòng cuối cùng cũng để lộ nét mệt mỏi, thần sắc cực kỳ kém, gương mặt thể hiện nét như đang chịu đau.

Quả thật là hiện tại đầu An Tịnh Nhã rất đau, giống như có ai liên tục cầm búa gõ vào đầu vậy.
Tối hôm đó, An Tịnh Nhã ngồi dựa vào chiếc ghế treo hình giọt nước đọc sách, rồi ngủ quên.

Cao Minh Thành khoảng gần mười giờ mới về đến nhà, vừa vào phòng thì thấy An Tịnh Nhã đã dựa trên ghế treo ngủ.
Bước từng bước nhẹ nhàng lại gần, Cao Minh Thành trước tiên đặt nhẹ tay sờ thử trán An Tịnh Nhã, xác định cô không có sốt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhẹ nhàng bế An Tịnh Nhã lên đặt cô nằm thoải mái ở trên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Sau khi tắm xong đi ra Cao Minh Thành cũng chưa đi ngủ ngay mà đi đến thư phòng.

Nhận điện thoại đang chờ của mình, Cao Minh Thành day trán tựa vào trên ghế.
"Nói đi."
"Cao tổng, chúng ta điều tra gặp tra gặp chút bấy lợi.

Có người luôn đi trước cắt hết đường đi điều tra của chúng ta.

Tôi không thể thu thập thêm tin tức nào có giá trị."

"Vậy bệnh viện bên kia đi chưa."
"Không có thông tin.

Người lần đó đưa cô An Tịnh Nhã đến bệnh viện không hề lộ diện.

Xem Camera giám sát cũng không có.

Chúng tôi đã gặp người y tá trực hôm đó, họ nói rằng lúc đó ở cửa bên có tiếng động mạnh, lúc họ ra thì không thấy gì bất thường, ngược lại thấy một cô gái cả người đầy vết thương đang hôn mê ngồi tựa vào tường, sau đó đưa cô ấy vào cấp cứu.

Y tá khẳng định là nhớ rõ vì đó là một cô gái người Châu Á, là bệnh nhân Châu Á duy nhất nhập viện ở chỗ họ thời điểm đó.

Hơn nữa vì cô gái này bị thương rất nặng nên họ đặc biệt ghi nhớ.

Còn nữa, tôi có hỏi thêm một số vấn đề khác, họ nói rằng lúc An Tịnh Nhã nhập viện, trên người cô ấy ngoài hộ chiếu ra thì không có bất kì cái gì, điện thoại không có.

Vì vết thương nặng nên họ phải liên lạc lên phía đại sứ quán để liên lạc với người nhà.

Từ lúc đó đến lúc An Tịnh Nhã được chuyển về trong nước thì không có bất kì ai đến."
"Ừ.

Trước tiên...tạm thời ngừng điều tra lại, cho người bí mật theo dõi xem là ai đang cản đường chúng ta.

Tạm thời cứ ngừng mọi điều tra lại."
"Dạ rõ."
Cao Minh Thành nhắm mặt, hạ điện thoại ngồi tựa trên ghế, cả người đều tỏa ra loại khí tức nghiền ép người khác.

Sau đó khi bình ổn lại bộ dáng như cũ mới quay trở về phòng, lên giường ôm An Tịnh Nhã ở trong lòng,....ngủ.

.....
Ở một tòa biệt thự khác, giữa đêm tối yên ắng lại rộ lên tiếng cười, một tiếng cười thỏa mãn.

Cửa phòng lúc này được đẩy ra, một nam nhân dáng người cao lớn da trắng, đôi mắt màu xanh lộ ra ý cười đi đến gần cô gái mặc váy ngủ đỏ bên trong, bên ngoài khoác hờ áo choàng trắng.

"Chị cười cái gì vậy, nghe ghê quá.

Đừng nói là nhìn thấy tôi, đột nhiên vui đó nhé."
Angel đẩy gương mặt Albert đang ghé sát mặt mình ra.

"Cậu bớt tự luyến được rồi đấy.

Sao về muộn vậy, không phải nói chiều là có thể về đến đây rồi sao?"
Albert lấy ly rượu Angel đang uống dở trên tay, đưa lên một hơi uống hết sạch.

"Còn không phải xử lý nốt chuyện sao.

Bên Cao Minh Thành đã đến bệnh viện của An Tịnh Nhã điều tra, tiếc rằng những gì thu hoạch được giống chúng ta, không có được bất cứ thông tin gì.

Không biết là ai đưa An Tịnh Nhã đến bệnh viện."


Bình luận

Truyện đang đọc