VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Viên cảnh sát già kinh ngạc nhìn An Tịnh Nhã, hẳn nhiên là không thể ngờ được là cô sẽ trả lời như vậy.
Tạ Tranh thì nhếch mép cười, Lưu Cẩn Thiên thấy vậy liền nhéo nhéo đùi anh, ánh mắt hiện lên hai chữ “nghiêm túc”.
Giang Minh Triết rata nhanh quay lại, trên tay đã cầm theo tiền mặt.

Trong lúc đợi bên cảnh sát làm giấy tờ, Giang Minh Triết ghét vào bên tai An Tịnh Nhã nói, "Phu nhân, phòng cảnh sát bên cạnh cũng có người quen."
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn ra ngoài, "Ai?"
"Đông Phương Trúc."
"Là ai?" An Tịnh Nhã không nhớ.
Hiện tại, những cái tên ít khi xuất hiện, nhưng người ít khí chạm mặt, An Tịnh Nhã rất nhanh quên.

Có vẻ như vì không quan trọng nên não cô lọc rất nhanh.
"Là diễn viên hạng hai dưới tay Lâm Thư Di, lần trước từng có mâu thuẫn với Mộng Phạn, sau đó bị cô ra tay chỉnh, thu hết tài nguyên của cô ta."
Được nhắc lại, An Tịnh Nhã rất nhanh đã nhớ ra.

"Cô ta ở đây làm gì?"
"Hình như là uống rượu say gây tai nạn."
"Công ty nhận được thông báo chưa."
"Vẫn chưa."
An Tịnh Nhã cau mày.

Cái vụ uống rượu say gây tai nạn này, đối với giới giải trí đã không được xem như là hiện tượng lạ nữa.

Vì nghệ sĩ thường xuyên ra ngoài uống rượu, cho nên ít nhiều sẽ gây ra một vài vụ tai nạn lớn nhỏ, sau đó được báo về bên công ty để phòng quan hệ công chúng lấp li3m cho, cũng không có gì lạ.

An Tịnh Nhã vừa cúi xuống ký giấy bảo lãnh, vừa hỏi.

"Có ai bị thương không?"

"Không có.

Vì đường cũng vắng người rồi, nên xe đâm vào cột chắn đường.

Vậy nên đến đồn cảnh sát giải quyết."
Tạ Tranh nghe thấy vậy liền vểnh tai lên.

"Có chuyện gì?"
Giang Minh Triết thuật lại ngắn gọn cho hai người nghe, nhận giấy tờ từ cảnh sát cho vào cặp.

An Tịnh Nhã khoác áo lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.

"Tạ Tranh, Lưu Cẩn Thiên, hai anh ra xe trước đi, tôi sẽ ra sau.

Giang Minh Triết, chúng ta qua bên kia một chuyến."
Cửa phòng không đóng, An Tịnh Nhã đứng ở cửa có thể nhìn thấy Đông Phương Trúc vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, dựa vào ghế xoa xoa thái dương, bên cạnh là Lâm Thư Di đang nói chuyện với cảnh sát.

Cứ theo đà này, vậy Lâm Thư Di hẳn là không muốn báo về công ty để xin giúp, giải quyết nhanh gọn luôn từ phía cảnh sát để chuyện không lọt ra ngoài.

An Tịnh Nhã đưa tay lên gõ cửa ba cái, tất cả người trong phòng đều quay ra nhìn cô.

Đây là phòng của các cảnh sát giao thông, trong phòng cũng chỉ còn lại hai ba người trực, cũng đều đang vây quanh vụ của Đông Phương Trúc.

Lâm Thư Di và Đông Phương Trúc thì mắt to trừng mắt nhở nhìn nhau.

Chuyện chưa báo về công ty, sao Cao tổng phu nhân lại đến đây rồi.

Một cảnh sat đứng dậy ra đón tiếp, là một cảnh sát trẻ, thấy là người đẹp, vì vậy niềm nở ra chào hỏi.


Giang Minh Triết không chậm ba giây rút danh thiếp ra chắn trước viên cảnh sát trẻ, đồng thời giải thích lý do có mặt ở đây.

"Người bên trong là nghệ sĩ của công ty chúng tôi."
Cảnh sat nhìn đến tên và chức vị hiện tại, cười một tiếng rồi mời hai người vào.

Đông Phương Trúc gan nhỏ tim yếu im lặng cúi mặt không nói gì.

Chỉ có Lâm Thư Di lấy lại bình tĩnh đứng dậy chào hỏi.

An Tịnh Nhã làm như chưa biết chuyện gì.

"Tôi có việc nên đến đây, tình cờ đi qua thấy hai người.

Sao vậy, có chuyện gì xảy ra?"
Không đợi Lâm Thư Di bớt mắm bớt muối, cảnh sát trẻ bên cạnh đã niềm nơ tar lời.

"Nghệ sĩ của công ty cô uống rượu say gây tai nạn, làm thiệt hại tài sản nhà nước, suýt đâm vào người lao công, dọa người ta ngất xỉu đang nghỉ ở phòng bên cạnh."
Giang Minh Triết đẩy gọng kính, vì vậy tay liền nhanh chóng che đi nụ cười vừa chợt chớm nở.

An Tịnh Nhã gật đầu đã biết, quay ra hỏi Lâm Thư Di, "Tối nay có hoạt động gì sao? Tại sao không dùng xe của công ty."
Lâm Thư Di liếc nhìn Đông Phương Trúc, "Không có hoạt động gì hết.

Là cuộc tụ tập bạn bè thôi."
"À, vậy sao.


Nếu không phải là hoạt động liên quan đến công ty mà là vấn đề cá nhân, vậy công ty sẽ không nhúng tay vào.

Dù vậy, tôi tin tưởng năng lực làm việc của quản lý Lâm, chắc chắn sẽ bồi thường tiền cho người ta, còn viết luôn bảng kiểm điểm để hứa lần sau không tái phạm, nộp phạt đầy đủ, cái gì nên làm thì làm, không nên làm thì không làm.

Đông Phương Trúc, cô thấy tôi nói vậy có đúng không?"
Đông Phương Trúc lúc này bị điểm danh, chỉ có thể gật đầu nói đồng tình.

An Tịnh Nhã liền nở nụ cười ưu nhã, quay ra nói với nhân viên cảnh sát.

"Các vị vất vả rồi.

Tôi rất kính trọng những cảnh sát đêm hôm còn túc trực làm việc như các vị, công chính liêm minh, không ngại khó ngại nguy hiểm quả nhiên là đức tính tốt của cảnh sát."
Các cảnh sát cũng bị khí thế của An Tịnh Nhã làm trò khách sáo nói cảm ơn một câu, nói đây là chuyện nên làm.

Vừa rồi còn bị dao động vì Lâm Thư Di muốn giải quyết bằng cách đưa một số tiền sau đó ra về, bây giờ bị lời nói của An Tịnh Nhã kích động, vì vậy tiến hành cho người vi phạm viết bản kiểm điểm, lưu hồ sơ, nộp tiền phạt, nộp tiền bồi thường.

An Tịnh Nhã còn có hai vị cũng vi phạm pháp luật đang ngồi đợi ngoài xe để tường trình, vì vậy hơi cúi đầu chào cảnh sát, nở nụ cười tiêu chuẩn ưu nhã rời đi.
Lúc này không chỉ có Lâm Thư Di và Đông Phương Trúc thả lỏng tinh thần, mà cả mấy vị cảnh sát cũng buông lỏng người ra.

Ai cũng phải bật thốt.

Má ơi, người vừa rồi rõ ràng là một cô gái trẻ xinh đẹp, tại sao cười lên lại có uy thế như vậy, khí thế bức người đến mức không khí trong phòng như biến mất hết, ai cũng cảm thấy khó thở.

Lâm Thư Di nhìn theo bóng lưng An Tịnh Nhã, lòng thầm nhủ, vị phu nhân này không dễ đối phó, Văn Văn gây thù với người này, hẳn là rất khó thoát thân.

An Tịnh Nhã ra xe, ngồi lên, đối mặt với Tạ Tranh và Lưu Cẩn Thiên ngồi đối diện đang mắt to trợn mắt nhỏ.

"Mới đó lại gây gổ à?"
Tạ Tranh không trả lời vẫn đang mặt khó đăm đăm.

Lưu Cẩn Thiên cười gượng một tiếng, nhẹ nhàng trả lời không có.


Giang Minh Triết lên sau ngồi cạnh An Tịnh Nhã đóng cửa xe lại, kêu tài xế lái xe đi.

"Có thể giải thích được chưa?" An Tịnh Nhã bỏ điện thoại vừa nhìn giờ xuống bên cạnh, vừa hỏi.

Tạ Tranh vẫn không thèm nói chuyện, Lưu Cẩn Thiên quay ra lườm vài giây, sau đó nói ngắn gọn lại mọi chuyện cho An Tịnh Nhã nghe.

Hôm nay Tạ Tranh dẫn Lưu Cẩn Thiên đi uống với bên đầu tư của một nhãn hiệu nổi tiếng.

Bên nhà đầu tư kia, sau khi uống vào ly, mắt già háo sắc liền nhịn không nổi nữa dán chặt vào người Tạ Tranh, bắt đầu nói bóng nói gió, nói không phải chỉ có mình Lưu Cẩn Thiên phù hợp, mà còn một hai người nữa.

Tạ Tranh gặp cảnh này không phải lần một lần hai, chai sạn cái nhìn luôn rồi.

Nhưng Lưu Cẩn Thiên là lần đầu, nhìn thái độ lồi lõm của bên nhà đầu tư, lông mày dính chặt vào nhau.

Đợi đến khi rượu ngấm vào, gan cũng to hơn.

Bên nhà đầu tư vốn đang ngồi ghế bên kia, liền giả lả đi đến ngồi cạnh Tạ Tranh, cái móng heo bắt đầu không an phận đặt lên đùi Tạ Tranh vuốt v e.

Tạ Tranh vốn định đứng dậy, lại không ngờ Lưu Cẩn Thiên ở bên cạnh lao qua đấm một phát vào mặt người ta.

Bên nhà đầu tư rức giận.

Tạ Tranh kéo người lại, đồng thơi quay ra nói với bên nhà đầu tư, gương mặt ngây thơ như muốn người khác phạm tội không nhanh không chậm nói.

Chúng tôi không xin lỗi, ngược lại nói người ta xin lỗi, thái đô vênh lên.

Bên nhà đầu tư tức giận tát Tạ Tranh một cái, buông lời nhục mạ cái gì mà bán cơ thể này kia.

Lưu Cẩn Thiên bình thương thì hòa nhã, lúc này liền dùng nắm đấm nói chuyện, đấm cho người nhập viện, Tạ Tranh lần này không ngăn cản, chỉ đứng một bên cười.




Bình luận

Truyện đang đọc