VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã mỉm cười nhẹ chỉnh lại vài cành hoa, "Dù sao cũng có lợi, giữ lại bên người không phải tốt hơn sao."
An Tịnh Nhã nói xong, chẹp miệng một tiếng ỉu xìu ngồi ở đó.

Lộ Khiết thấy vậy chọt nhẹ má cô, "Sao lại không cắm nữa rồi?"
"Khiết Khiết, mình muốn đối đầu với Mạc Tu Kiệt."
"Hử??!" Lộ Khiết cười một tiếng nhìn cô.
"Cậu nói xem, dù sao mình cũng là bạn thân của cậu, Mạc Tu Kiệt...!với cậu cũng chưa phải là vợ chồng, mình muốn giành người." An Tịnh Nhã nhìn Lộ Khiết, nói rất quả quyết.
Lộ Khiết cười đưa hai tay lên bẹo hai bên má cô.
"Cậu đó, tiếp tục cắm hoa đi.

Mà đúng rồi, Tu Kiệt ngày hôm đó lai mình từ trường về đã hỏi về cậu."
"Hỏi gì?"
"Anh ấy hỏi mình, cậu trước khi về An gia thì sống với ai, mẹ cậu tên gì.

Còn có, hỏi cậu có chị em ruột gì không."
An Tịnh Nhã suy nghĩ, "Sao đột nhiên lại hỏi?"
Lộ Khiết lắc đầu, tiện tay lấy bó hoa bên cạnh chuyển đến gần tay An Tịnh Nhã, "Mình cũng không rõ, nhưng đột nhiên anh ấy hỏi vậy mình cũng thấy lạ.

Vì vậy chỉ trả lời qua loa là cậu có chị gái không ruột An Hi Văn và trước khi về An gia cậu sống với mình."
An Tịnh Nhã bật cười tiếp tục cắt hoa tỏ ý không mấy quan tâm đ ến chuyện này.
"Cậu thật là, vậy anh ta cũng không hỏi nữa sao?"
"Anh ấy dám tiếp tục hỏi nữa sao?" Lộ Khiết cũng thật là cao hứng.
Đợi sau khi Lộ Khiết về, An Tịnh Nhã cầm theo lọ hoa vừa cắm đi vào trong nhà đặt ở phòng khách, liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một lọ thuốc nhỏ liền cầm lên xem.


Vừa lúc Mộng Phạn mang đồ ăn nhẹ lên cho An Tịnh Nhã, thấy An Tịnh Nhã nhìn chằm chằm lọ thuốc, vừa cười vừa nói.
"Đó là thuốc của thiếu gia.

Đúng rồi, Thiếu phu nhân, cô cũng thường xuyên bị đau đầu, vậy uống cái này thử xem.

Em để ý, mỗi lần thiếu gia bị đau đầu, uống thuốc này cái liền đỡ ngay.

Đúng là thuốc của Mỹ, công dụng thật tốt.

Tiểu thư Angel nói rằng cô ấy phải cố gắng lắm mới mua được cho thiếu gia ấy."
An Tịnh Nhã ngước mắt lên, "Là Angel đua đến sao?"
Mộng Phạn gật gật đâu "Thiếu gia trước giờ tham công việc, từ sau vụ tai nạn hai năm trước lại thường xuyên bị đau đầu, vì vậy thuốc này là Angel tiểu thư đưa.

Thiếu gia uống thấy hiệu quả, vì vậy mỗi lần đau đầu đều đặn vẫn sẽ uống."
An Tịnh Nhã nhìn lọ thuốc, nhớ lại lời của viện trưởng Đỗ hôm đó ở bệnh viện kiểm tra não bộ cho cô có nói, nói rằng Cao Minh Thành lúc trước cũng gặp tai nạn bị tổn thương phần đầu nhưng sau đó đã có cuộc phẫu thuật thành công.

Cứ nghĩ rằng đến hiện tại có thể khôi phục trí nhớ, nhưng sự thật là Cao Minh Thành vẫn như cũ không nhớ ra được, còn thường xuyên bị đau đầu.
Angel....!sẽ không đến mức hại Cao Minh Thành đó chứ?
An Tịnh Nhã nói Mộng Phạn đi lấy cuốn sổ ghi chép lại số điện thoại đến đây, sau đó gọi hẹn gặp viện trưởng Đỗ.
Mộng Phạn đứng bên cạnh, tò mò quá liền hỏi.
"Thiếu phu nhân, cô lại bị làm sao sao? Có cần em gọi cho thiếu gia không?"
An Tịnh Nhã lắc đầu cười nói, "Chỉ là có chút thắc mắc muốn nói với viện trưởng Đỗ thôi, chuyện không có gì em cũng không cần nói với anh ấy."
An Tịnh Nhã đặt điện thoại xuống, bình tĩnh như cũ ăn bữa điểm tâm nhẹ, sau đó liền ra khỏi nhà.
Lúc ngồi trên xe An Tịnh Nhã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mấy viên thuốc mà cô lén lấy từ cái lọ, nhìn đến có chút thất thần.
Bước những bước chân nhẹ nhàng, An Tịnh Nhã đưa tay lên gõ cửa, sau khi vang lên tiếng "mời vào" liền có chút vội vã mở cửa.
"Viện trưởng Đỗ." An Tịnh Nhã mỉm cười thân thiện hơi cúi người chào.

Viện trưởng Đỗ gấp lại bệnh án của bệnh nhân mời An Tịnh Nhã đến bàn uống nước ngồi.
"Cao tổng phu nhân, quả thật là làm tôi không nhận ra, thật là khác." Viện trưởng Đỗ sau khi rót hai tách trà xong liền cười nói.
An Tịnh Nhã cũng thật cao hứng đùa.
"Là vì tôi xinh hơn sao?"
Viện trưởng Đỗ cười ha ha nói, "Đúng, Đúng.

Cô hiện tại nhìn tươi tắn đầy sức sống, chính là lại xinh hơn trước."
"Ngày xưa tôi kém sắc như vậy sao?"
"Không có.

Ngày xưa đẹp, bây giờ liền đẹp hơn."
Hai người sau khi nói đùa vài câu, viện trưởng Đỗ liền nói, "Cao tổng phu nhân hôm nay hẹn gặp, không phải là muốn tôi tư vấn giúp chứ.


Hay cô gặp biểu hiện gì xấu à?"
"Không có, sức khỏe tôi dạo gần đây đã tốt lên rất nhiều.

Hôm nay đến đây là muốn nhờ viện trưởng Đỗ một việc."
An Tịnh Nhã rút cái túi nhỏ màu trắng đựng vài viên thuốc kia đến trước mặt viện trưởng Đỗ.
"Muốn nhờ viện trưởng Đỗ kiểm tra xem, thuốc này rốt cuộc là thuốc gì, đối với Minh Thành anh ấy hay bị đau đầu liền uống thì có lợi hay có hại."
Viện trưởng Đỗ cầm lên chăm chú nhìn, trong lúc đó An Tịnh Nhã nói tiếp.
"Viện trưởng Đỗ rất thân với Cao gia, đối với mọi người của Cao gia sẽ không giấu diếm bất kì chuyện gì, nhưng chuyện kiếm tra thuốc này vẫn mong viện trưởng Đỗ không tiết lộ với ai, chờ đến khi có kết quả.

Có được không?"
Viện trưởng Đỗ để lại túi thuốc lên bàn, "Thiếu phu nhân đừng nói vậy, chuyện này rất đơn giản, tôi không khó tính, sẽ đồng ý.

Chỉ là thuốc này rất lạ, tôi làm y nửa đời người rồi vẫn chưa gặp nó bao giờ.

Thuốc này, thiếu phu nhân là từ đầu mà có?"
An Tịnh Nhã không giấu diếm.
"Là Angel em họ của Minh Thành mua nó từ bên Mỹ về.

Minh Thành mỗi lần đau đầu đều sẽ uống thuốc này, hiệu quả xem ra rất tốt."
"Vậy tại sao thiếu phu nhân lại nghi ngờ thuốc."
"Nghi ngờ thuốc là một phần, còn lại bởi vì tôi không tin tưởng Angel.

Angel biểu hiện với Minh Thành có chỗ không đúng, đối với tôi thiện ác không rõ ràng.

Lại nói đến, viện trưởng Đỗ ngài trước kia lúc báo bệnh tình của tôi có nói cái này, không biết ông còn nhớ không.

Chính là việc Minh Thành cũng từng gặp tai nạn phải làm phẫu thuật, ông nói rằng cuộc phẫu thuật rất thành công, vốn đến hiện tại anh ấy phải hồi phục rồi, nhưng vẫn như cũ vẫn không có biểu hiện tốt.

Anh ấy trước giờ lại chỉ uống thuốc này, Angel thiện ác không rõ, vì vậy tôi chỉ có thể mang thuốc này đến nhờ ông kiểm tra giúp.


Kiểm tra có kết quả, đến lúc đó viện trưởng Đỗ cũng sẽ có câu trả lời cho câu hỏi lần trước cửa mình."
An Tịnh Nhã sau khi rời khỏi phòng của viện trưởng Đỗ thì đi đến công ty.

Hôm nay là ngày casting vai phụ trong phim điện ảnh "Lá bài định mệnh", vì vậy An Tịnh Nhã đến công ty, cổ vũ tinh thần cho người của mình.

Đường Nhược Vũ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt đó, rất bình tĩnh nói tôi sẽ làm được.

Lưu Cẩn Thiên cũng ok nói không có vấn đề gì.

Lúc đến giờ ra xe, An Tịnh Nhã lần nữa mỉm cười chúc họ may mắn.

Lưu Cẩn Thiên lại chưa vội đi, đợi mọi người ra xe hết rồi liền hướng An Tịnh Nhã nói.

"Cao tổng phu nhân, sau khi tôi casting về có thể cho tôi thời gian nói chuyện không?"
An Tịnh Nhã gật đầu nói đồng ý.

Lưu Cẩn Thiên sau đó mới rời đi.

Cũng không biết là muốn nói cái gì.

Giang Minh Triết lúc này mới đi đến, "Phu nhân, bên Hàm tiểu thư đã đăng ký tham gia chương trình thực tế, hôm nay bắt đầu đến vùng nông thôn Hải Thành để quay."
An Tịnh Nhã cười cười, "Chương trình thực tế, một tuần làm nông dân, để tôi xem Hàm Hoạ Y mạnh miệng có bao nhiêu bản lĩnh."


Bình luận

Truyện đang đọc