VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Lại một đêm gió lạnh qua đi, ngày hôm sau đã bắt đầu thấy tuyết rơi, An Hi Hoàng hậu đêm qua nghỉ ở điện Kinh Thiên, đợi cả một đêm cũng không nhận được tin tìm thấy người, trong lòng một cỗi bất an trào dâng.
Cao Lãnh đế sớm đã lên triều, An Hi cũng khoác lên áo lông chồn chuẩn bị về cung, lúc này Ân Ly thị vệ chạy vội vào.
"Ân Ly, có chuyện gì sao? Sao hốt hoảng như vậy?"
Ân Ly đứng trước mặt có thể nhìn rõ hai ống tay ướt lạnh, đối diện với câu hỏi của An Hi, thật lâu không có tar lời, đúng hơn là không dám trả lời.

An Hi cũng rất nhanh nhận ra điểm bất thường.
"Ân Ly, có phải tìm thấy Xuân Nhi rồi phải không? Muội ấy làm sao? Bị thương à?"
Ân Ly nghe vậy quỳ xuông, cúi mặt, "Xin Hoàng hậu bớt bi thương, bảo toàn phượng thể."
Tay An Hi ở trong ống tay áo khẽ nắm chặt lại, nàng bất giác bật cười, "Ân Ly, sao hôm nay nói chuyện vòng vèo vậy, bổn cung không đoán được ý ngươi.

Không nghĩ đến Ân Ly thị vệ cũng biết đùa bổn cung."
"Thần không dám."
Không gian lập tức tĩnh lặng.
An Hi cũng ngừng cười, hai mắt nhìn ra ngoài trời tuyết bắt đầu rơi.
"Muội ấy đâu?"
"Ở hồ sen, đằng sau Kính Thiên Điện."
An Hi không nói một lời, bước những bước dài ra bên ngoài.

Xuân Hoa lo lắng gọi một tiếng “nương nương” rồi chạy theo, lúc chạy qua Ân Ly còn thoáng nhìn qua chàng.
An Hi đi có thể nói là gần như chạy, rất nhanh đã tới hồ sen.

Bên cạnh có vài cung nữ thái giám của Điện Kính Thiên và cả thái y.
Nhóm cung nữ thái giám thấy An Hi đi đến liền vội quỳ xuống.
"An Hi vừa rồi còn gần như là chạy đến đây, lúc mày lại dâng lên cảm giác sợ hãi không dám tiến lại gần.


Thái Y quay ra thấy Hoàng hậu đến liền vội quỳ xuống, sau khi nói một câu thỉnh an, liếc mắt nhìn Ân Ly, sau đó cúi mặt nói.
"Cung nữ này chết cóng trong hồ sen, đã sớm không thê cứu được.

Khẩn xin Hoàng hậu nén bi thương, bảo toàn phượng thể."
"Chết cóng ở hồ sen...!Khương thái ý, ngài đùa bổn cung có phải không? Các ngươi lừa gạt bổn cung có phải không?"
Tất cả vừa được nan đứng, lúc này lại đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói.
"Xin Hoàng hậu nén bi thương, bảo toàn phượng thể."
An Hi bước lại gần cái xác chết cóng kia.

Cái xác lúc này đã chùm kín bằng vải trắng.
Cúi xuống đưa tay ra muốn vén lên, Xuân Hoa ngay lập tức nắm tay nàng lại.
"Nương nương, để nô tỳ."
Xuân Hoa nhìn góc vải trắng, đưa tay ra từ từ vén lên.
Khuôn mặt cái xác lúc này đã sưng phù lên, bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, còn có mùi hôi thối bốc lên.

An Hi hai mắt nhìn chằm chằm tay người này không thấy có sợi dậy màu đỏ nàng buộc cho, liền bật cười.
"Đây đâu phải Xuân Nhi.

Xuân Hoa, muội xem, cổ tay người này không có đeo dây đỏ ta bện lại.

Chắc chắn không phải Xuân Nhi."
Xuân Hoa lúc này cũng vội quy xuống trước mặt nàng, giọng hơi nghẹn lại.
"Nương nương, bộ quần áo người này đang mặc, là bộ nương nương tặng dịp tết nguyên tiêu đầu năm nay, trên ống tay áo còn thêu hoa mai mà muội ấy thích nhất."
An Hi sững sờ buông lỏng hai tay, gương mặt thất thần như không có hồn.
Sau đo, tất cả mọi người thấy Hoàng hậu nương nương cởi áo khoác lông chồn ra, đi đến cạnh Xuân Nhi đã chết, ngồi xuống bên cạnh, không ngại mùi hôi thối, choàng áo lên cho nàng ấy.
"Nương nương ....."
Xuân Hoa ở bên cạnh chỉ gọi một tiếng, nhưng cũng không có cản hành động của nàng lại.

Vốn dĩ ở tình cảnh bây giờ, dù có là Hoàng thượng cũng không có khả năng ngăn được Hoàng hậu lại.
An Hi khoác áo lông chồn lên kín người Xuân Nhi, ôm người vào lòng, bắt đầu nói.
"Xuân Nhi, muội lạnh sao? Sao tay chân lại lạnh như vậy?"
"Xuân Nhi, sắp tết nguyên tiêu nữa rồi, ta sớm sẽ đưa muội đi cùng ta đến thôn trang ngoại thành ngắm hoa mai trắng.

Năm nay tuyết rơi, chắc hoa nở sẽ đẹp lắm."
"Xuân Nhi, muội sao vậy? Không phải nói muội thích hoa mai trắng nhất sao? Nuôi tỉnh dậy, chúng ta ngay lập tức có thể đi.

Chỉ là, nếu đi lúc mày hoa mai chưa nở rộ, sẽ không đẹp."
"Xuân Nhi.

Muội mau tỉnh lại đi, bổn cung dẫn muội đi."
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má An Hi, rơi xuống, nhưng người ở trong lòng vẫn như cũ không động đậy.
Cảm nhận ai đó khoác áo lên cho mình, còn có mùi hương quen thuộc.

An Hi với gương mặt đẫm nước mắt quay người lại nhìn lên, giọng khàn khàn nói.
"Lãnh ca, chàng mau dọa Xuân Nhi tỉnh lại đi.


Ta đưa muội ấy đi ngắm hoa mai."
Cao Lãnh đế quỳ xuống bên cạnh nàng ôm nàng vào lòng, tay vỗ vỗ nhẹ lưng nàng.
"Hi nhi, ngoan nào.

Chúng ta về cung trước có được không?"
"Sao có thể? Sao ta có thể để muội ấy lạnh ở đây được.

Chàng mau nói muội ấy tỉnh lại, cùng về cung với thiếp.

Nói mau lên."
An Hi ở trong lòng Hoàng đế bật khóc, tiếng khóc nấc nghẹn thê lương khiến cho thái giám cung nữ có mặt ở đó cũng rơi nước mắt theo.
"Hoàng thượng, người mau kêu muội ấy tỉnh lại đi.

Hoàng thượng......"
Giọng An Hi cứ nhỏ dần, cuối cùng không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Cao Lãnh đế nhìn người đã ngất đi trong lòng, cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn.

Chùm lại áo khoác lông cho nàng, bế nàng đứng dậy.
"Ân Ly, điều tra rõ ràng.

Tất cả người có mặt ở đây, kẻ nào mở miệng, giết không tha."
Nói xong bế Hoàng hậu ở trong lòng đi trở về Hoa cung.
Hoàng hậu An Hi ngất một ngày một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy đã bị nhiễm phong hàn, cả người đều không có chút lực ngồi dậy, giọng nói cũng khàn khàn yếu ớt.
"Nương nương, người tỉnh lại rồi."
"Xuân Nhi...!"
"Nương nương, người trước tiên nghỉ ngơi trước, Hoàng thượng đã cho người điều tra rồi."
An Hi lúc tỉnh chỉ nói được hai chữ Xuân Nhi lại bắt đầu mê man không tỉnh.
Bên ngoài, trải qua mấy ngày, tuyết đã rơi phủ kín khắp nơi, từ trong tẩm điện nhìn ra chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Đêm đó, Cao Lãnh đế vẫn như cũ khởi giá Hoa cung, thức suốt một đêm chăm sóc Hoàng hậu, ngày hôm sau sáng sớm chưa nghỉ ngơi đã lên triều.
Đến quá trưa An Hi Hoàng hậu tỉnh lại, cơn sốt cũng dần qua đi.


Nhưng lần này nàng cũng không gọi tên Xuân Nhi nữa, chỉ thất thần nằm trên giường.
Hoàng thượng sau đêm đó, những đêm sau không còn thấy đến Hoa cung nữa.

Tin tức tỳ nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu nương nương chết đuối ở hồ sen không biết là ai truyền ra, lúc này đã truyền khắp trong ngoài hậu cung.
Xuân Hoa đưa ly tà nóng cho chủ tử mình đang rựa người ngồi trên giường, sau khi đưa trà mới nói.
"Hoàng thượng đã nói, Xuân Nhi là không may mải chơi rơi xương hồ chết đuối.

Chuyện này về sau không nhắc lại nữa, cũng không cần tra nữa."
Tay cầm tách trà của An Hi dừng lại, sau đó nàng chậm rãi đưa lên miệng uống, gương mặt bình thản như không có gì.
Kì thực đây lại là trạng thái khiến Xuân Hoa lo lắng nhất.

Đi theo chủ tử từ khi nàng còn nhỏ, hiểu rõ tính cách chủ tử, nàng im lặng không nói gì, gương mặt bình thản chính là nói tâm nàng lúc này bất an không yên, là trạng thái đang lo hơn cả việc nàng gào thét gọi Xuân Nhi.
Màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ lại buông xuống, Xuân Hoa bung ly trà đã hết ra ngoài, hỏi A Phúc ở cửa.
"Hoàng thượng hôm nay vẫn lại ở Thanh Nguyệt cung sao?"
Thanh Nguyệt cung là cung ban cho Triệu quý phi Triệu Kha Nguyệt.

A Phúc nhăn mặt, "Đúng vậy.

Mấy ngày nay đều khởi giá Thanh Nguyệt cung.

Hoàng hậu đang bệnh, Hoàng thượng trước giờ yêu thương sủng ái Hoàng hậu, lúc này lại không ở đây, trong cung sớm sẽ truyền ra những điều không hay."
Xuân Hoa nhìn chủ tử đã nằm xuống giường ngủ, lại nhìn ra ngoài cửa cung vẫn rộng mở.

"Đóng cửa cung lại đi."


Bình luận

Truyện đang đọc