VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Lộ Khiết sau đó hơi đẩy đẩy Mạc Tu Kiệt ra, Mạc Tu Kiệt lại như dính keo ôm chặt.
Cao Minh Thành chỉ là bất ngờ, đầu óc cũng chẳng có thời gian đâu để mà suy nghĩ.

Đúng lúc nhà lại có tiếng chuông điện thoại, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn đến Cao Minh Thành.
Cao Minh Thành nhìn tên người gọi, nói một tiếng: "Là mẹ tôi gọi."
[ Alo, mẹ! ]
[ Tiểu tử, có phải Tiểu Nhã bị bắt cóc rồi không? ]
[.....]
[ Con rốt cuộc là chăm sóc con bé kiểu gì thế hả? Không phải mẹ dặn con phải luôn để ý đến con bé rồi sao? Nếu con bé làm sao mẹ biết phải sống thế nào?]
Cao phu nhân ở đầu dây bên kia vừa khóc vừa nói, mắng Cao Minh Thành một trang văn.

Cao Minh Thành không thể phản bác, chỉ có thể đứng nghe bị mắng.

Sau đó dường như đoán được Cao phu nhân đã mắng mệt, liền thở dài nói.
[ Con biết tung tích của cô ấy rồi.

Mẹ đừng quá lo.

Con cúp máy đây.

]
Nói xong không đợi Cao phu nhân đáp lại liền dập máy luôn.
Cao phu nhân ở bên kia còn chưa có hỏi tội xong, tức giận nhìn điện thoại con trai đã tắt cuộc gọi.
[ Cậu đặt cho tôi một vé may bay về Trung Quốc.

Phải.

Ngay bây giờ.

]

Cao phu nhân nói xong đi lên tầng chuẩn bị va li quần áo.

Cao lão đi vào thấy vậy liền hỏi:
"Bà lại định làm gì thế?"
"Tôi về nước.

Để thằng tiểu tử đó sẽ chăm Tiểu Nhã, chắc đến lúc tôi về đó con bé chắc còn bộ xương.

Rồi sau này tôi biết phải ăn nói thế nào với mẹ con bé."
"Bà cũng đừng lo lắng quá.

Minh Thành nó có phải trẻ con hay dạng người thiểu năng ngu dốt gì đâu, con lớn rồi, nó tự có cách của mình."
"Tôi không yên tâm.

Tốt nhất tôi cứ về đó, biết con bé an toàn không sao thì tôi sang đây với ông."
Cao lão liền ngồi bên giường thở dài một tiếng.
"Bà vừa sang còn chưa được một tháng."
"Ông chịu khó đi.

Thôi, tôi đi luôn đây."
....
Cao Minh Thành nghe điện thoại xong, quay ra thì thấy Mạc Tu Kiệt vẫn đang an ủi Lộ Khiết.
Lúc này thì Cao Minh Thành cũng hiểu, bác sĩ Eric mà Lộ Khiết hẹn được là từ chỗ Mạc Tu Kiệt mà ra.

Nhưng hiện tại không phải thời gian nghĩ đến Mạc Tu Kiệt mua, Cao Minh Thành đã gọi lại cho số của rồi nhưng không liên lạc được.

Quả là sim rác gọi một cuộc điện thoại liền hết tác dụng.
"Anh Minh Thành!"
Angel vội vã chạy vào, sau đó làm ra vẻ mặt cực kỳ lo lắng hỏi :
"Chị dâu họ sao rồi anh? Tìm thấy chị ấy chưa?"
"Em không phải bị ốm sao? Còn đến đây làm gì?"
Angel nước mắt ngắn nước mắt dài trả lời lại: " Em lo cho chị dâu họ.

Có phải là lỗi tại em không.

Nếu không phải tại hôm đó em bị bệnh, anh cũng không rời khỏi bệnh viện, chị dâu họ cũng sẽ không bị bắt."
"Nguyệt Nguyệt, không phải lỗi của em.

Em đừng khóc nữa, về nhà đi."
"Không, em không về, em ở đây đợi tung tích của chị ấy với anh."
Sau đó liếc mắt nhìn thấy bên cạnh còn có hai người đang nhìn, Angel tỏ ra vẻ lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Hai người là.....?"
"Tôi là Lộ Khiết, bạn thân của Tiểu Nhã." Lộ Khiết hơi cúi người như để chào hỏi giới thiệu, đưa mắt nhìn Mạc Tu Kiệt.

Biết Mạc Tu Kiệt sẽ chẳng mở mồm, cô liền giới thiệu luôn: "Anh ấy là Mạc Tu Kiệt là ba...."
"Chồng."
Lộ Khiết vốn e ngại Cao Minh Thành ở đây, sợ anh suy nghĩ cô là bạn gái Mạc Tu Kiệt, lại hay đến Cao gia biệt thự, e ngại việc đó nên Lộ Khiết tính chỉ giới thiệu là bạn.

Ai ngồi còn chưa nói xong Mạc Tu Kiệt đã cướp lời.

Lộ Khiết mở mắt to trừng trừng nhìn Mạc Tu Kiệt.

Angel nghe xong nhìn Mạc Tu Kiệt có hơi lâu một chút, suy nghĩ.


Đây là Mạc Tu Kiệt, tổng tài mới của Mạc thị, người vang danh giới hắc đạo đây sao? Không nghĩ là lại còn trẻ như vậy.

Rất nhanh Angel đã bình thản lại, hơi cúi đầu chào lại.
"Tôi tên Triệu Kha Nguyệt, em họ của anh Minh Thành."
Lộ Khiết trong phút chốc nghe Angel giới thiệu tên tiếng Trung của mình là Triệu Kha Nguyệt xong thì sững người, hai mắt trợn to nhìn trừng trừng Angel.
Angel làm chuyện xấu, có tật thì giật mình, thấy Lộ Khiết nhìn mình chằm chằm như vậy, trống ngực đập mạnh một cái.

Nhưng bản thân là diễn viên phái thực lực, sở trường là diễn xuất, Angel rất nhanh đã xhe dấu được suy nghĩ của mình.

Nghiêng đầu nhìn Lộ Khiết cười nói.
"Lộ tiểu thư, chẳng lẽ cô là fan của tôi sao?"
Lộ Khiết mấp máy môi run run muốn đáp lại, nhưng càng nhìn Angel, cái tên Triệu Kha Nguyệt lại cứ văng vẳng trong đầu giống như đang nhắc nhở một điều gì đó, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh hỗn loạn.
Nhịp thở của Lộ Khiết đột nhiên trở nên gấp gáp, đôi chân mềm nhũn không đứng vững ngã về sau.

Mạc Tu Kiệt hốt hoảng đỡ cô ôm vào lòng.
"Bà xã, em sao vậy?"
Như có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, Lộ Khiết muốn nói cũng không nói được.

Giây phút Angel vừa ngồi xuống hỏi thăm một câu, Lộ Khiết liền từ từ lịm dần đi không biết gì nữa.
Trong đầu Lộ Khiết liền vang vọng nhiều tạp âm khác nhau, nhiều câu nói khác nhau, nhiều tiếng chửi rủa khác nhau.

"Làm những gì mà các người muốn, con nô tỳ này là để thưởng cho các ngươi."
"Làm xong thì dọn dẹp sạch sẽ, không lại làm ô quế lãnh cung này.

Dù cho nơi này là lãnh cung, cũng không thể để các phi tần sau vào cảm thấy nhơ nhớp được."
"Xuân Hoa à, Quý Phi nhân hậu giữ lại mạng cho người, ở đây mà hưởng thụ."
"Triệu quý phi, tôi nguyền rủa cô sẽ không bao giờ được như ý.

Cô mãi mãi không bao giờ có thể trở thành Hoàng hậu của Hoa Quốc.

An Dạ Quốc cũng nhất địch không tha cho Triệu gia của các người."
"Tiện tỳ.

Rút lưỡi cho bổn cung."
Á Á Á Á.

.......

Lộ Khiết mở mắt ngồi bật dậy trước tiếng hét tuyệt vọng đau đớn, giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má cô.

Mạc Tu Kiệt vội ôm cô vào lòng vỗ vỗ lưng trấn an cô, Lộ Khiết ôm chặt lấy người anh khóc nấc lên từng tiếng.

"Sao vậy?"
Mạc Tu Kiệt vén sợi tóc dính ướt trên mặt Lộ Khiết sang bên, đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi.

"Đột nhiên cảm thấy rất khó thở, trong lòng cảm thấy rất đau đớn, sau đó như bị rơi vào cơn ác mộng, một cơn ác mộng rất khủng khiếp."
Mạc Tu Kiệt ôm cô vào lòng vỗ về, dịu dàng nói:
"Không sao hết.

Chỉ là cơn ác mộng thôi."
Lộ Khiết phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại được, nhìn ra bên ngoài thì trời đã sáng, bán thân là đã ở nhà, liền vội vàng hỏi: "Có tin tức gì của Tiểu Nhã chưa."
"Cao Minh Thành đã mang tiền đến chỗ hẹn rồi."
"Hả?! Tu Kiệt, anh biết chỗ hẹn không, em muốn đến đó, em muốn thấy Tiểu Nhã vẫn còn an toàn."
"Nhưng em ...."
"Em không sao nữa rồi.

Em khỏe."
Mạc Tu Kiệt nhìn một chút, sau đó đỡ Lộ Khiết ngồi dậy, hai người liền cùng nhau đi đến địa điểm hẹn mà Mạc Tu Kiệt cho người theo dõi Cao Minh Thành.

....
Nơi hẹn là một khu nhà bỏ hoang.

Những ngôi nhà được xây dựng dở dang, cao đến cả chục tầng xây san sát nhau.

Cao Minh Thành xách va lo tiền bước xuống xe, nhìn xung quanh một lượt sau đó đi đến khi đất trống trước khu nhà bỏ hoang theo yêu cầu của Trạch Tuấn Hào.




Bình luận

Truyện đang đọc