VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã nghe vậy liền nhếch môi cười, một bước đi tới trước mặt Kỷ Ái Hà, "Căn nhà này không chào đón tôi? Bà chắc không?"
Sau đó lại chuyển hướng đi đến trước mặt An Thẩm, lời cợt nhả, "Hại chết vợ."
Ba bước quay trở lại trước mặt Kỷ Ái Hà, "Tiểu tam."
Quay sang nhìn An Hi Văn đứng ở kia.

Vài bước nhẹ nhàng đã đi tới trước mặt, "Con ngoài dã thú."
"Các người nói xem, vậy ai là người xứng đáng bước chân vào căn nhà này.

Là tiểu tam cướp chồng người khác, hay là con ngoài dã thú.

A, Ba à, ngài nói một câu xem nào." An Tịnh Nhã ở trước mặt An Thẩm cười đến là rạng rỡ.
"An Tịnh Nhã, mày đừng có láo." Kỷ Ái Hà chỉ tay thẳng mặt An Tịnh Nhã quát lên, cả gương mặt một lớp phấn vì tức giận mà tụ lại một chỗ ở nếp nhăn trông đến là khôi hài.
An Tịnh Nhã một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại là dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường lại có chút cao ngạo, trong ánh mắt nhìn những người trước mặt giống như nhìn mấy sinh vật thấp bé.
"Cướp chồng người khác, hại chết con người khác.

Bà nghĩ bà sống yên ổn được sao? Chỉ cần An Tịnh Nhã tôi còn sống một ngày, tôi cũng khiến bà ngày ngày sống trong sợ hãi.

Chỉ cần một ngày Bách Di Giai còn là mẹ tôi, tôi cũng khiến tất cả các người phải bồi tội với bà ấy."
An Tịnh Nhã cười lên một tiếng, đi xung quanh An Hi Văn một vòng sau đó liền ghé xuống tai cô ta nói nhỏ, "Chị gái hờ à, chị....sẽ là...cái bia đầu tiên bị bắn.

Đừng có sợ nha."
An Hi Văn quay lại đẩy An Tịnh Nhã ra xa, "Cô đừng nghĩ có thể ở đây đe dọa tôi.

Cô đừng quên, trong tay tôi hiện tại còn có bí mật của cô."

An Tịnh Nhã nghe vậy liền nhìn chằm chằm vào An Hi Văn, sau đó từng bước từng bước đi đến.
"Bí mật của chị, chỉ cần không giết nổi tôi, chị sẽ không thoát."
An Hi Văn cười lớn một tiếng, nhếch môi khinh thường nhìn An Tịnh Nhã.
"Mày vốn dĩ có thể đứng đây nói những lời này là bởi vì hiện tại mày có Cao Minh Thành bảo vệ.

Nhưng bí mật này một khi tao nói ra, mày đối với Cao Minh Thành cũng chỉ là con đ.i.ế.m không hơn không kém."
An Hi Văn nhìn sắc mặt An Tịnh Nhã thay đổi liền đắc ý nói tiếp.
"Mày không phải bị mất trí nhớ của hai năm về trước sao.

Nhưng tao nhớ, tao biết.

Sao...đắc ý với tao à?"
An Hi Văn vừa dứt lời liền đưa tay muốn tát An Tịnh Nhã.

Nhưng An Tịnh Nhã của hiện tại lại không phải là phế vật của vài tháng trước.

Bắt trọn được tay An Hi Văn, An Tịnh Nhã cười như không cười hẩy tay ra.
"Cho dù không có Cao Minh Thành thì An Tịnh Nhã tôi vẫn có thể khiến các người rơi xuống vực thẳm cả đời không lên được."
"Mày định dựa vào thằng tình nhân của mày ở bên Mĩ sao? À, không đúng, không phải tình nhân, thằng đó mới là người yêu của mày.

Sao, không phải lúc đó tuyên bố hùng hồn lắm sao, còn đe dọa tao nữa mà.

Vậy, thằng người yêu hờ đó của mày đâu rồi? Lúc mày sắp chết được gia đình tao cứu thì thằng đó ở đâu, còn chẳng thèm xuất hiện vậy mà dám nói về nước sẽ cưới mày.

Nực cười."
Thấy vẻ mặt An Tịnh Nhã kinh ngạc, An Hi Văn liền đắc ý nói tiếp.
"Mày và thằng đó ở bên Mỹ đã làm đến mức nào rồi? Lên giường? Ui, em gái, vậy không được nha, lên giường với người đàn ông khác trước khi kết hôn, nếu Cao tổng biết chuyện này...thật không dám nghĩ nha."
An Thẩm im lặng thật lâu lúc này mới lên tiếng, "Mày nếu còn muốn giữ lại một chút thể diện vậy ngoan ngoãn một chút đi.

Rút khỏi công ty giải trí, không được đối đầu với chị mày, ngoan ngoãn mà ở nhà."
Vốn cứ nghĩ An Tịnh Nhã sẽ sợ hãi nghe theo, lại không ngờ An Tịnh Nhã lại bật cười, một chút dáng vẻ sợ sệt cũng không có.
"Nói nha, các nguồn gốc cứ việc nói ra.

Tôi vừa rồi không phải đã nói, chỉ cần An Tịnh Nhã tôi còn sống, tôi đều sẽ không bỏ qua sao.

Nhanh như vậy mọi người đã quên rồi."
"Cho dù Cao Minh Thành có ly hôn với tôi, anh ấy....."
"Ai bảo tôi sẽ ly hôn?"
An Tịnh Nhã còn chưa nói hết câu, lúc này đằng sau liền vang lên giọng nói trầm thấp, quen thuộc.
Nhìn thấy Cao Minh Thành ở đây An Tịnh Nhã có chút ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ bình thản không e sợ.
"Cho đến khi tôi chết, tôi với cô ấy ở dưới âm phủ vẫn sẽ là vợ chồng.


Là ai nói chúng tôi sẽ ly hôn?"
Ngữ khí Cao Minh Thành nghe rất nhẹ không tạo áp lực, nhưng khí thế lại khiến người khác phải rụt lại sợ hãi, mỗi khi đứng trước mặt anh đều có thái độ không dám ngẩng cao đầu nói chuyện.

"Anh nghe được hết rồi?" An Tịnh Nhã kéo nhẹ tay áo Cao Minh Thành lên tiếng hỏi.
Cao Minh Thành không có trả lời An Tịnh Nhã ngay, ngược lại hướng An Hi Văn, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
"Người cô vừa nói chính là tôi.

Tôi chính là người yêu của cô ấy ở bên Mỹ.

Có vấn đề gì không?"
Toàn thể ba người An gia trợn tròn mắt kinh ngạc, An Tịnh Nhã lại bình tĩnh hơn.

Cô biết, Cao Minh Thành chỉ là đang nói vậy để bảo vệ cho cô thôi.
An Hi Văn nhớ lại giọng người đàn ông nói với mình qua điện thoại, sau đó giật mình lùi lại.
Đúng ....đúng là ....giọng hai người này giống hệt nhau.

Người đàn ông đó cô ta chưa được gặp, nhưng giọng nói đã nghe hai lần rồi, đúng là giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ của Cao Minh Thành.

An Tịnh Nhã....!vậy mà may mắn đến như vậy.
Cao Minh Thành kéo An Tịnh Nhã đứng sát bên cạnh mình, nhìn một lượt những người trên dưới An gia, lên tiếng cảnh cáo.
"Tôi biết nhưng gì mà các người làm với cô ấy.

Các người tốt nhất đừng chọc giận tôi, nếu không, Cao Minh Thành tôi không phải người sẽ nể tình ai đó mà nương tay đâu."
Quay lại nắm chặt tay An Tịnh Nhã dịu dàng nói, "Chúng ta về thôi."
An Tịnh Nhã nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhàng đồng ý.
Sau khi lên xe, An Tịnh Nhã quay sang Cao Minh Thành nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Cao Minh Thành biết cô cảm ơn chuyện gì, nhưng anh đến hiện tại với chuyện này cũng vô cùng mơ hồ nên cũng không lên tiếng giải thích chỉ gật nhẹ đầu.
An Tịnh Nhã quan sát vẻ mặt anh, đợi xe đi một đoạn rồi mới nói.
"Anh không để ý chứ, chuyện An Hi Văn nói."
"Em không phải đã là vợ anh rồi sao? Mặc kệ chuyện lúc trước là gì, không cần để ý đâu.


Bá sĩ Eric ngày mai đáp máy bay xuống Hải Thành, mắt e đã khỏi rồi nhưng anh vẫn muốn ông ấy kiểm tra lại cho e."
An Tịnh Nhã cũng gật đầu đồng ý, mắt cô đột nhiên sau lần đó thì nhìn thấy, vẫn là nên kiểm tra chắc chắn trước.
"Còn khóa trị liệu thôi miên của vợ ông ấy, em vẫn muốn tham gia chứ?"
An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền gật đầu.
"Nhớ lại vẫn tốt hơn."
Cao Minh Thành đánh tay lái, "Đúng vậy, biết đâu lại có phần ký ức quan trọng của em.

Cũng tránh để người khác bắt được điểm yếu."
An Tịnh Nhã nhìn Cao Minh Thành đang tập trung lái xe, lại nhớ về người đàn ông mà An Hi Văn nói, người đó...nằm trong phần ký ức của cô, vậy...có được xem là phần ký ức quan trọng.
Sau kho vào trong nhà, An Tịnh Nhã nhớ ra gì đó liền hỏi.
"Anh vừa về liền đến An gia sao?
"Ừ.

Anh đến công ty muốn cùng em đi ăn tối nhưng Giang Minh Triết nói em ra ngoài rồi."
"Hôm nay không ra ngoài ăn tối.

Em muốn đích thân xuống bếp."
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã, biết sẽ không từ chối được vì vậy đồng ý.
"Mọi người cùng em làm."
"A, anh vừa ngồi máy bay chắc rất mệt, hay lên nghỉ ngơi một chút.

Em nấu xong sẽ gọi anh xuống."


Bình luận

Truyện đang đọc