VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Vị phu nhân kia vừa quay về, những người khác liền tụm lại hỏi bà thế nào rồi.

Vị phu nhân giọng điệu hơi tức giận nói, "Đúng là kiêu ngạo mà.

Lời nói còn rất sắc bén nữa, cũng không biết là tiểu thư nhà ai, nuôi dạy thành khinh người như vậy."
"A, tôi lại không thấy như vậy." Một vị phu nhân khác với gương mặt phúc hậu lên tiếng, "Có thể tiểu phu nhân chỉ là không quen tiếp xúc với người lạ, vì vậy hơi khó gần một chút."
"Bà thì biết cái gì? Nếu không lại gần mà nói chuyện." Vị phu nhân vừa rồi liền trợn mắt, giọng điệu gay gắt đáp lại.

Vị phu nhân phúc hậu liền không nói gì nữa.

Chồng bà tuy làm ăn kinh doanh lớn, nhưng so với những người ở đây vẫn không bằng, bà không thể đắc tội mấy vị phu nhân này được, bởi vậy chỉ có thể cảm khái nhan sắc vị tiểu phu nhân Cao gia kia từ xa.
Con gái của vị phu nhân vừa đến chỗ An Tịnh Nhã bắt chuyện đến kéo tay bà, "Mẹ, hay để con qua đó hỏi một chút, xem là tiểu thư nhà nào.

Nếu thân phận không bằng chúng ta, vậy dễ khi dễ."
"Tuổi con cũng xấp xỉ, dễ nói chuyện, mau qua."
Buổi tiệc thương nghiệp này là từ khắp cả nước đến, vì vậy có rất nhiều người không biết vợ của Cao tổng là ai, cũng chỉ được nghe qua là đã lấy vợ.

Cho nên rất nhiều người tò mò, gả được cho Cao tổng vậy chắc cũng sẽ là một vị tiểu thư con nhà quyền quý, nhưng nhìn An Tịnh Nhã, trang phục lại không phải hàng cao cấp, trang sức đeo trên người cũng chỉ có một cái vòng với nhẫn kết hôn, đôi giày cao gót đính kim cương, ngoài ra cũng trả thấy giàu hơn bọn họ chỗ nào.
Vị tiểu thư kia đi đến ngồi xuống bên cạnh An Tịnh Nhã, tươi cười bắt chuyện.
"Xin chào."
An Tịnh Nhã khách sáo chào lại một tiếng.

Những người này cô không thích, vẫn là thôi làm quen.
"Tôi tên Tô Lam.

Cô tên gì?"
"An Tịnh Nhã."

"Ồ, nghe nói cô mới đến bữa tiệc này lần đầu, chắc là vẫn chưa quen nhỉ?"
An Tịnh Nhã chỉ cười không đáp.

Tô Lam lại càng sát đến nói bên cạnh.
"Tôi thì lại khác, ba mẹ tôi rất hay đưa tôi đi tiệc, mấy bữa tiệc như này tôi đi cũng thật chán rồi."
Tô Lam cố nghĩ xem họ An này là địa vị gì, hình như....An gia của Lạc Thành.

An gia của Lạc Thành không phải chỉ có An Hi Văn làm trong giới giải trí thôi hay sao.

Vậy An gia này chắc là khác rồi, có thể chỉ là nhà giàu bình thường nên cô mới không biết.

Vì vậy Tô Lam liền buông lỏng, cũng bắt đầu muốn khi dễ người.
"Cao gia là gia tộc hào môn, cô chắc là cũng khó khăn khi làm quen với cuộc sống lắm nhỉ?"
"Cũng không khó."
"Ba mẹ cô kinh doanh gì, nếu được tôi bảo ba tôi đầu tư một chút."
An Tịnh Nhã vừa định đáp, bên cạnh liền có người đi tới.
"An tiểu thư không qua bên kia lại ngồi đây một mình sao?"
An Tịnh Nhã quay lại nhìn Mạc Tu Kiệt, cái nhìn có chút kinh ngạc.

Sao lại gọi An tiểu thư rồi?
Tô Lam bên cạnh thấy người đi đến là Mạc Tu Kiệt, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, đây là người đàn ông hôm nay gia đình cô nhắm đến, Mạc Tu Kiệt, tổng tài Mạc thị, người thừa kế của gia tộc hào môn Mạc gia của Lạc Thành.

Tô Lam xúc động đứng bật dậy.
"Mạc tổng, xin chào."
Mạc Tu Kiệt từ chối cái tay đưa ra kia, lạnh lùng gật đầu một cái, sau đó lại hướng An Tịnh Nhã nói chuyện, hoàn toàn coi như người kia không tồn tại.
"An tiểu thư, trong tay tôi có một hạng mục, tôi cảm thấy An gia rất thích hợp.

Có thể phiền An tiểu thư chút nữa nói vài lời với ba mình để ông ấy đầu tư hạng mục của tôi không?"
An Tịnh Nhã chớp mắt hai cái, không nói gì.
Còm Tô Lam bên cạnh nghe thấy hết mấy lời này, tròng mắt gần như rơi ra rồi.

Phải biết Mạc gia hơn gia đình cô rất nhiều, Mạc tổng lại ở đây xin An Tịnh Nhã nói vài lời để được đầu tư.

Này nghĩa là...gì? Nếu là An gia ở Lạc Thành có thể đầu tư, vậy cũng chỉ có ân gia kia, nhưng không phải chỉ có một người con gái là An Hi Văn sao?
Tô Lam chỉ có thể đứng dậy quay trở về mà hỏi thăm mọi người.
Tô phu nhân vừa thấy con gái quay lại liền vội vàng hỏi.
"Sao rồi?"
"Mẹ, An gia của Lạc Thành có mấy người con gái?"
Tô phu nhân nghĩ một chút liền trả lời, "Một.

Không phải là cái người lần trước vừa đoạt giải ảnh hậu sao?"
"Người kia cũng họ An, tên An Tịnh Nhã."
"Vậy chắc là gia tộc không lớn, chúng ta không biết."
Tô Lam lúc này hơi mất hứng, "Sao có thể.

Vừa rồi Mạc tổng đi đến gọi một tiếng An tiểu thư, còn nói cô ta chút nữa giúp mình nói vài câu với ba để đầu tư hạng mục của ngài ấy.

Muốn đầu tư hạng mục của Mạc thị, vậy cũng chỉ có An thị kia thôi."

Vị phu nhân phúc hậu lúc này liền lên tiếng, "An gia Lạc Thành có hai tiểu thư.

Nhị tiểu thư nghe nói sức khỏe không tốt nên ít khi xuất hiện, chúng ta mới không biết."
Tô phu nhân hỏi, "Sao bà biết?"
"Cao tổng vừa giao cho vợ mình quản lý công ty giải trí, tin này rất lớn."
Tô Lam lúc này mới lấy điện thoại ra, tra một chút, vừa xem liền trợn tròn mắt.

"Thế nào?" Tô phu nhân vội vàng hỏi.

"Mẹ, đúng là tiểu thư An gia Lạc Thành."
Bên này mấy vị phu nhân nhất thời im lặng không nói được gì.
An Tịnh Nhã nhìn Mạc Tu Kiệt rời đi, quay trở lại với đ ĩa bánh của mình.

Lúc này bên cạnh lại có người ngồi xuống.
"Nghe nói cô mới tới đây lần đầu hả, tôi cũng vậy.

Tôi đã nói không quen, chồng tôi lại cứ kéo tôi đi bằng được."
Giọng người con gái bên cạnh trong trẻo, An Tịnh Nhã cũng không nghe ra chút ý vị châm biếm nào, lúc này mới nhìn sang.

Người con gái bên cạnh xoa xoa tay, nhìn An Tịnh Nhã cười rất tươi.

"Tôi là Tần An An.

Cô tên gì?"
"An Tịnh Nhã."
Tần An An cảm khái, "Tên hay thật.

Cô...cũng đừng chê cười tôi ăn nói lỗ m ãng, tôi thật sự không quen.

Nói nhỏ với cô, chỉ có gia đình chồng tôi giàu thôi, mẹ tôi là vú nuôi của anh ấy."
Tần An An nói xong lại gượng ngùng gãi đầu.

An Tịnh Nhã cuối cùng cũng nở nụ cười, "Không sao.


Vẫn là sống thật theo bản thân, không bị gò bò sẽ tốt hơn."
"Bánh cô nhìn ngon vậy, cô lấy ở chỗ nào thế?"
An Tịnh Nhã cúi nhìn đ ĩa bánh, lúc này mới để ý đến bụng Tần An An.

An Tịnh Nhã cười một tiếng.

"Cô ngồi đi, tôi đi lấy cho."
"A, vậy cảm ơn nha."
An Tịnh Nhã chọn phần bánh giống với của mình, quay trở lại đặt nhẹ xuống trước mặt Tần An An.

"Bụng cô như vậy mà chồng cô cũng muốn cô đến đây sao?"
Tần An An múc một miếng bánh, tận hưởng xong vị ngọt của nó liền trả lời, "Anh ấy dính người lắm.

Mẹ chồng tôi nói anh ấy giống ba mình, rất dính người.

Đi xa tôi liền không chịu được phải lôi tôi đi cùng, còn không lỡ để tôi một mình ở khách sạn liền lôi tôi theo cùng, muốn canh tôi dưới mí mắt."
Sau đó Tần An An xoay đầu chỉ vào một người đàn ông mặc vest màu xanh biển đứng cách đó không xa.

"Anh ấy là chồng tôi, Vương Hạo Hiên, Vương gia Cổ Lạc Thành." Lại thấp giọng nói nhỏ, "Cún con dính người, rất không tốt ."
An Tịnh Nhã mỉm cười lắc nhẹ đầu một cái.
"Cô có mấy tháng rồi."
"Ài, bốn tháng rồi.

Nói nhỏ cô nghe cái này nữa, tôi hơn anh ấy gần ba tuổi, nhưng tôi lại có cảm giác mình kém anh ấy cả chục tuổi."
An Tịnh Nhã chân thành nói một câu, "Không nhìn ra được là cô lớn tuổi hơn."
Tần An An cười hạnh phúc xoa má mình, "Mẹ chồng tôi dạy tôi đó, bảo dưỡng da mặt rất tốt."


Bình luận

Truyện đang đọc