VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã đột nhiên ôm đầu gối ngồi khóc nức nở, bên ngoài vẫn là những hạt mưa rơi nặng hạt, đập vào khung cửa kính những tiếng động chói tai, những tia chớp trên bầu trời chốc chốc lại rạch từng đường dài.

An Tịnh Nhã khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Giả dối, tất cả là giả dối."
Cao Minh Thành vì vậy cũng giật mình tỉnh dậy, vừa nghiêng đầu thì thấy An Tịnh Nhã đang ngồi bó gối trên giường đầu gục xuống, bờ vai cô dưới ánh chớp run lên bần bật.
Cao Minh Thành vội vàng đi đến ôm lấy bờ vai
run rẩy của cô, vỗ nhẹ lên lưng cô: "An Tịnh Nhã! Không sao, bình tĩnh, có tôi ở đây rồi."
"Giả dối.

Các người là đồ dối trá."
An Tịnh Nhã vẫn như vậy nói trong cơn mê, vừa nói vừa khóc nức nở, khóc đến gương mặt đầm đìa nước mắt, hai mắt đỏ au.
"An Tịnh Nhã.

Là tôi Cao Minh Thành, cô...."
Cao Minh Thành còn chưa nói xong, An Tịnh Nhã đã đẩy mạnh Cao Minh Thành ra ngã xuống đất.

An Tịnh Nhã hoảng sợ lùi lại, hai tay ôm chặt lấy đầu, gào lên.
"Tránh xa tôi ra! Cút đi! Đồ dối trá, cút đi.

Cút đi ...aaaaa!"
Cao Minh Thành ngỡ ngàng đứng dậy, vừa muốn lại gần An Tịnh Nhã thấy cô lắc đầu lùi lại.

Gương mặt anh bỗng nhiên hiện lên vẻ thống khổ, cùng lúc bên ngoài một tia chớp đột nhiên đánh ngay vào cây tử đằng bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của cô.
"Xin lỗi.....Hi nhi.....Xin lỗi nàng.....Ta sai rồi."
An Tịnh Nhã ngẩng mặt nhìn Cao Minh Thành trước mặt, trên gương mặt đẹp đẽ đó lại thấy có rất nhiều giọt nước mắt đang lăn dài xuống....

"Xin lỗi?? Ha..Ha...ha....ha...."
Tiếng cười của An Tịnh Nhã vang khắp căn phòng bệnh yên tĩnh.
"Lúc chàng vô tâm với ta....sao không thấy chàng xin lỗi..." Giọng nói này, nghe biết bao nhiêu là bi thương cùng oán giận.

Giọng nói ấy nhẹ nhàng lại thanh toát, uy lực đến kì lạ.
Dường như trong căn phòng bệnh này, người đứng kia chẳng phải Cao Minh Thành, người ngồi ở kia cũng chẳng phải An Tịnh Nhã.

Hình như có thể thấy được, người đứng kia, trong con người kia là một chàng trai mặc hỷ phục màu đỏ, tóc búi cao, gương mặt sắc từng đường nét cao quý lại uy nghiêm.

Còn ở trên giường, một mỹ nữ xinh đẹp kiêu sa trong bộ hỷ phục đỏ rực, đôi mắt phượng xinh đẹp đang cười mỉa mai, cười đến máu từ hai mắt chảy xuống không ngừng.

Nhưng xung quanh nàng lại toát lên một màu đen u ám.
Là oán niệm của nàng, là đau thương của nàng, là nỗi uất hận của nàng.
Vì tiếng cười của An Tịnh Nhã đã gây ra tiếng động lớn, y tá trực bên ngoài đi vào để xem xét tình hình thì thấy người con gái ngồi bó gối trên giường khóc, người con trai thì đứng im bên cạnh giường.
Cô y tá trực vội vàng bật điện lên chạy vào, hốt hoảng khi thấy Cao Minh Thành đang đứng khóc bên cạnh giường.

Cô y tá hoảng sợ vội lay cánh tay anh gọi.
"Cao tổng! Cao tổng....."
Gọi liền năm sáu tiếng mới thấy người phản ứng lại.
Cao Minh Thành hai mắt đỏ ngầu nhìn y tá, chậm chạp phản ứng lại nhìn An Tịnh Nhã ngồi bó gối ở góc giường.

Vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng gọi....
"An Tịnh Nhã.....An Tịnh Nhã...."
Cao Minh Thành kéo tay An Tịnh Nhã ra quỳ xuống bên giường ôm chặt An Tịnh Nhã vào lòng.

An Tịnh Nhã không nấc nhẹ lên từng tiếng ở trong lòng anh sau đó lịm dần đi.
Cao Minh Thành đặt An Tịnh Nhã nằm lại xuống giường, đắp chăn cho cô sau đó quay sang y tá nói:
"Có thể tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần không."
Người y tá gật đầu, ra ngoài lấy thuốc và kim tiêm đến, sau đó tiêm cho An Tịnh Nhã một liều thuốc an thần.

Người y tá sau đó e ngại nhìn Cao Minh Thành, nhắc nhở.
"Cao tổng, nhìn sắc mặt ngài có vẻ không tốt.

Đừng nên thức đêm nhiều quá.

Tôi tiêm cho cô ấy thuốc an thần rồi, ngài cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Cao Minh Thành gật nhẹ đầu: "Tôi biết rồi."
Sau khi y tá đi Cao Minh Thành liền đi vào nhà tắm, vặn đầy nước ra bồn rửa mặt sau đó đưa cả đầu mình dìm xuống, một lúc sau mới đưa lên.

Hai tay chống xuống thành bồn rửa mặt, nước theo mái tóc nhỏ xuống từng giọt, Cao Minh Thành ngẩng đầu nhìn mặt mình trong gương.
Vừa rồi, trong mắt anh bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, trên tay cầm một cây kiếm dính đầy máu, đằng sau người đàn ông đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng của ngày xưa nằm trong vũng máu.


Và đặc biệt, đôi mắt của cô ta bị đục khoét nhìn rất kinh tởm, hai tay hai chân đều bị cắt rời ra.
Giấc mơ lần này vẫn là người đàn ông đó, nhưng có điều vẫn là gương mặt mờ ảo không thể nhìn rõ, nhưng người phụ nữ nằm trong vũng máu kia, dù hai mắt đã bị khoét nhưng Cao Minh Thành vẫn nhìn ra, cô ta rất giống....!người em họ Angel của anh.
Cao Minh Thành không phải là lần đầu tiên nằm mơ về người đàn ông này, nhưng là lần đầu tiên nằm mơ thấy hình ảnh kinh hãi như vậy.

Những lần trước, đều là những giấc mơ rất đẹp, cùng với một cô gái có đôi mắt phượng động lòng người.
.....
Trời đêm qua mưa to sấm chớp là như vậy, hôm sau trời liền nắng đẹp, không khí sau cơn mưa mát mẻ vô cùng.

Cao Minh Thành đang ngồi xem một tập tài liệu sau đó ký để Giang Minh Triết mang đến công ty cho kịp cuộc họp.
"Sếp.

Chuyện của bác sĩ Trương Hạ đã giải quyết xong rồi.

Nhưng mà, ông ta là bác sĩ giỏi, rất có tiếng trong ngành y học.

Sao sếp lại...."
Cao Minh Thành ngẩng đầu lên, nhìn: "Chuyện của cậu?"
"Dạ không."
Giang Minh Triết như chú cún con cúp đuôi cúi đầu.

Cao Minh Thành sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Minh Triết chăm chú.

"Tôi thấy, dạo này hình như cậu hay lắm mồm.

Còn chẳng nghiêm túc."
Giang Minh Triết ngay lập tức chống chế.

"Có đâu sếp.

Thôi, sếp ký nhanh cho em còn đi."

Hôm qua An Tịnh Nhã được tiêm thuốc an thần, thành ra đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Cao Minh Thành thấy vậy thì đi ra ngoài, tính đi mua bánh pudding cho An Tịnh Nhã.

Cao Minh Thành rời đi được một lúc thì An Tịnh Nhã cũng tỉnh, cảm thấy cả người đều mất sức không thể tỉnh dậy được.

Cố gắng mãi mới ngồi được dậy, thấy xung quanh bồn bề chỉ nghe thấy tiếng chim líu lo bên ngoài, tiếng giò xào xạc trong tán cây tử đằng.

Đoán chắc Cao Minh Thành ra ngoài có việc, An Tịnh Nhã đưa tay lên trên đầu giường mày mò tìm vị trí của nút ấn gọi y tá đến.

Nhưng lần mò mãi mà không thấy, An Tịnh Nhã gương mặt có chút bất lực ngồi tựa đầu vào thành giường.

Cũng thật may y tá đúng giờ đến kiểm tra, thấy An Tịnh Nhã đã tỉnh, sắc mặt hồng hào liền cười trêu nói
"Cô tỉnh rồi sao? Cao tổng đi đâu rồi, sao hôm nay tôi vào lại bỏ vợ một mình ngồi đây thế này."
Cô y tá này là cô y tá riêng ở phòng An Tịnh Nhã, trực ca sáng, tính tình hòa đồng vui vẻ lại hay đùa.

Nhiều lúc Cao Minh Thành rời đi đâu đó có việc An Tịnh Nhã đều là cùng cô ấy ngồi trò chuyện.

An Tịnh Nhã nhờ cô ấy giúp mình làm vệ sinh cá nhân.

Vừa ra đến ngoài thì có người đẩy cửa đi vào, tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên đất.




Bình luận

Truyện đang đọc