VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã từ chối về lại biệt thự riêng của hai người mà đến ở trong biệt thự riêng ở cùng Mạc Tu Kiệt và Lộ Khiết.
Hành lý của cô cũng đã được gọi cho quản gia mang đến, Mộng Phạn cũng đi theo đến nói có thể ở lại dọn dẹp nhà cửa và lý do quan trọng là muốn ở cạnh chăm sóc An Tịnh Nhã.

Công việc làm trợ lý của cô ấy ở bên chỗ Đường Nhược Vũ đã dừng lại, dù sao bộ phim cũng đã đóng xong, cô ấy cũng nói đã tích đủ kinh nghiệm.

Và điều quan trọng An Tịnh Nhã để Mộng Phạn ở lại bên cạnh chính là....cô ấy là Xuân Nhi.
An Tịnh Nhã nhìn Mộng Phạn bận sắp đồ ra tủ, trong giây lát hồi tưởng lại mùa đông tuyết rơi năm ấy.

Hồ sen mùa đông không đóng băng nhưng nước lại lạnh buốt, trên mặt hồ cũng tựa như kết nên mặt băng mỏng.

Xuân Nhi được thái giám và lính canh vớt từ dưới hồ lên, cả cơ thể đã cứng đơ lạnh ngắt, hai mắt trợn to nhìn chăm chăm về trước.
Xuân Hoa là ở bên cô hầu hạ từ nhỏ làm cung nữ gả cùng, Xuân Nhi lại là cung nữ sau khi cô ở Hoa Quốc thu nhận.

Nàng năm đó ra đi mới mười sáu tuổi, bốn năm nhập cung là bốn năm ở Hoa cung sớm ngày cùng cô kết tỷ muội tốt.
Vẫn là không thể buông bỏ được, An Tịnh Nhã nhớ lại việc này ánh mắt ảm đạm đi vài phần, trong ánh mắt phảng phất nét u tối tàn ác.
Mộng Phạn quay đầu lại định hỏi An Tịnh Nhã đồ này để ở đâu thì bắt gặp ánh mắt này của cô liền giật mình, sau đó sợ hãi mà quay đầu đi, cả tay cũng run lên.
An Tịnh Nhã ở tại nhà Mạc Tu Kiệt ngược lại càng khiến Mạc Tu Kiệt cao hứng, bất quá xụ mặt khi Lộ Khiết muốn qua ngủ cùng với An Tịnh Nhã để an ủi cô.

An Tịnh Nhã ở trên bàn ăn khéo léo từ chối Lộ Khiết, bên môi rộ lên nụ cười thật cao hứng nói, "Cậu định khi nào thì cho cháu bế cháu đây? Cũng thật lâu rồi nha."
Mạc Tu Kiệt lại ánh mắt ai oán nhìn Lộ Khiết, "Kìa, bạn em muốn bế cháu rồi."
Lộ Khiết da mặt mỏng mà quay mặt đi hướng khác, "Đó là cháu anh."
Mạc Tu Kiệt hầm hầm hừ hừ mà ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn như có như không quan sát biểu cảm của An Tịnh Nhã.
Có thể nói rằng, là ai nhìn vẻ mặt lúc này của An Tịnh Nhã đều không nghĩ là cô vừa bị người ta “lừa hôn”.

Chồng bỏ đi lại có thể có vẻ mặt bình tĩnh đến thản nhiên, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ rộ lên cười rất tự nhiên.
Buổi tối An Tịnh Nhã ở trong phòng cùng nói chuyện với Cao Trạch Tông, sau đó lại liên lạc với Giang Minh Triết ngày mai đến đây đón cô, sau đó nói cho cô toàn bộ về kế hoạch đang và sắp diễn ra của công ty.
Ngày hôm sau Lộ Khiết nhìn An Tịnh Nhã đến kinh ngạc mà tròn mắt, nguyên do là hôm nay An Tịnh Nhã lại trang điển đậm, rõ ràng là phong cách so với An Tịnh Nhã ngày trước không có nửa điểm giống nhau.
An Tịnh Nhã mặc trên người bộ vest nữ màu trắng, tóc búi cao lại trang điểm đậm, ánh mắt nhìn đến Lộ Khiết đang nhìn mình chằm chằm.
"Mặt mình dính gì sao?
Lộ Khiết lắc đầu, cuối cùng mở miệng muốn nố lại thôi.

Mộng Phạn bê thức ăn lên sau đó ngồi xuống hướng An Tịnh Nhã nói:
"Vì thiếu phu nhân hôm nay trang điểm đậm đó."
An Tịnh Nhã ồ một tiếng, "Muốn thay đổi cách trang điểm một chút."
Lộ Khiết cẩn thận nói, "Nhưng cậu trước kia không quá thích vấn đề này."
An Tịnh Nhã xiên một viên xúc xích tùy tiện nhướng mày, "Vậy sao? C ậu nhỏ đâu rồi."
Lộ Khiết nhanh chóng bị rời sự chú ý, "Anh ấy hôm nay lên tòa án.

Chính là vụ án kinh tế đang được khởi kiện của An Thẩm đó."
Nghe nhắc đến tên ba mình An Tịnh Nhã cũng không có chút gì là để ý lo lắng, "Hôm nào diễn ra phiên tòa tiếp theo nhỉ?"
"Nghe Tu Kiệt nói là ngày kia."
An Tịnh Nhã gật đầu một cái, sau đó ăn thêm vài miếng rồi nhìn đồng hồ đi ra ngoài.
"Mình lên công ty trước."
Lộ Khiết ở bàn ăn vẫy tay chào tạm biệt Tịnh Nhã.

Đợi đến khi nghe tiếng động cơ xe xa dần lúc này mới thở dài một tiếng.
"Lộ tiểu thư, cô sao vậy? Đồ ăn tôi làm không ngon sao?" Mộng Phạn ánh mắt hơi buồn nhùn bàn thức ăn sáng mình chuẩn bị.
Lộ Khiết cười lên lắc đầu, "Ăn rất ngon.


Tôi chỉ là đang lo lắng cho Nhã Nhã thôi.

Cô cũng không cần khách sáo gọi tôi tiểu thư này, tiểu thư nọ, gọi tên tôi là được rồi."
Mộng Phạn đôi mắt tròn to lấp lánh gật đầu cười đáp ứng.
"Thiếu phu nhân đúng là có hơi khác thường ngày.

Nhưng như vậy cũng không phải việc gì xấu."
.....
Trên dưới tập đoàn Cao thi từ tối qua đã nhận được tin tức hôm nay Cao tổng phu nhân sẽ tạm thời đến tiếp quản tập đoàn.

Thông tin Cao lão tổng cùng phu nhân gặp tai nạn cũng đã rộ trên mạng.

Mọi người đều có thắc mắc là sao không phải Cao tổng mà lại là Cao tổng phu nhân, nhưng một nhóm người bàn tán rất nhanh đã suy ra.
Cao Minh Thành cũng bị tai nạn, tình trạng so với Cao lão tổng cùng phu nhân có điểm xấu hơn, chính là rút ống thở liền rời đi.

Mà thông tin này đối với doanh nghiệp tập đoàn lớn như Cao thị thì chính là tin tức xấu.

Nếu điều đó là thật, Cao thị sẽ rơi vào tình trạng không khác gì miếng bánh ngọt để bị các tập đoàn khác thay nhau xâu xé, dù sao cách làm việc của Cao tổng quyết đoán, thu nhiều lợi nhuận đã “bằng mặt không bằng lòng” với nhiều tập đoàn khác.

Vì vậy nên mới có việc Cao tổng hoàn toàn im lặng, còn Cao tổng phu nhân đích thân lâm trận.

Sáng ra tập đoàn Cao thị đã tấp lập người ra vào, trừ những nhân viên nhỏ làm việc trong văn phòng ra thì toàn bộ quản lý lẫn giám đốc các bộ phận và tổng giám các công ty con đều xếp hàng ở cửa lớn Cao thị, ngay cả sảnh Cao thi cơ hồ cũng đều là nhân vật cổ đông trong tập đoàn, rất nhanh đã vây cửa lớn Cao thị lít nhít người là người.
Chiếc xe đen bóng hãng hiệu G–Class sang trọng đỗ lại ở cửa tập đoàn Cao thị, An Tịnh Nhã uy lực từ trên xe bước xuống, bước chân vững vàng, mạnh mẽ đầy quyết đoán bước từng bước vào trong, ánh mắt một giây cũng không nhìn đi nơi khác mà hoàn toàn là nhìn thẳng, tiến về trước.

Các nữ thư ký ở phòng thư ký cũng rất nhanh có mặt dẫn An Tịnh Nhã đến phòng hội nghị, sau đó là các thành viên ban cổ đông tiến vào.

Dù sao chuyện lớn như này cũng nên có một cuộc hội nghị nói rõ ràng.
An Tịnh Nhã ngồi ghế chỉnh giường bàn hội nghị, hai bên là một hàng dài các cổ đông xếp lần lượt từ cao xuống thấp, tiếp đến là giám đốc các công ty con, hàng ngoài là các trường phòng cùng quản lý.

Phòng hội nghị hôm nay so với lần trước An Tịnh Nhã cùng vào với Cao Minh Thành thì không có gì khác biệt, chỉ khác ở nét mặt mọi người nhìn cô.
Không phải kiểu e dè như lần trước, chính là kiểu mặt hếch lên kiêu hãnh, thêm vào đó chút uy thế muốn ép người, quả nhiên là muốn không có người liền ép khô An Tịnh Nhã rời ghế.

Bất quá An Tịnh Nhã lại chẳng phải bộ dạng sợ hãi e sợ, từ lúc vào cô vẫn luôn là ánh mắt lãnh khốc mà đưa mắt quan sát từng người.
Ở cái tập đoàn lớn như này, các lão cổ đông đương nhiên là những con cáo già đời.

Cao Minh Thành ngồi ở đây, không phải kiểu người lạnh lùng nhưng là kiểu người một khi tiến vào trạng thái làm việc thì luôn rất vô tình, chính là nghiêm khắc đến mặt lạnh như tiền, trấn áp các lão cổ đông đến im thin thít.
Nhưng hiện tại lão tổng Cao cùng Cao tổng đều gặp chuyện không hay, quả nhiên là cơ hội để những con cáo già này giơ nanh múa vuốt.


Bình luận

Truyện đang đọc