VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Chiếc siêu xe đen bóng từ từ dừng lại trước cổng trường đại học nghệ thuật Đế Hoa, vừa xuất hiện liền khiến bao con mắt phải dõi theo.

Nhìn cửa xe mở ra, bước xuống là một cô gái còn rất trẻ, mặc trên người bộ váy dài tay màu xanh ngọc trẻ trung lại có chút năng động.
Thời tiết đầu thu không quá lạnh, có chút mát mẻ, không khí cũng vô cùng dễ thở.
An Tịnh Nhã bước xuống xe, nhìn xung quanh, khẽ cười.
Những người xung quanh, ở đại học Đế Hoa này cũng sẽ có rất nhiều người thuộc dòng dõi thượng lưu, xe sang không phải chưa từng nhìn, nhưng chiếc siêu xe phiên bản giới hạn mới ra đầu năm nay thì quả thật chưa được nhìn.

Vì vậy giờ được nhìn thấy ngay trước mắt, khó tránh khỏi tò mò nhìn lâu một chút, nhìn xem chủ nhân của nó là ai.
Nhìn thấy bước xuống xe là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, những chàng trai ở đây tâm dao động, mắt nhìn không chớp.

Còn nữ sinh ấy à, chính là ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Bất quá, An Tịnh Nhã cũng không để ý, cô hiện tại chỉ đang đợi Lộ Khiết ra đón.
Giang Minh Triết đi đến bên cạnh An Tịnh Nhã, "Phu nhân, có cần tôi vào cùng ngài không?"
An Tịnh Nhã hướng mắt nhìn xa thấy bóng dáng Lộ Khiết đang đi đến, "Không cần.

Hôm nay, tặng cho cậu một ngày nghỉ phép."
"Thật sao?" Giang Minh Triết hô lên một tiếng, trực tiếp bộc lộ sự vui sướng.
An Tịnh Nhã cũng không để ý nhiều, chỉ ừ nhẹ một tiếng, sau đó bước nhanh đến cạnh Lộ Khiết.
"Khiết Khiết, hôm nay thật là xinh nha."
"Còn cậu, năng động quá."
Hai cô bạn cứ như vậy gặp nhau nói chuyện, sau đó cũng không để ý xem đã là bao nhiêu tuổi, dắt tay nhau đi vào giống như những bạn nhỏ 5 tuổi.
Lộ Khiết dẫn An Tịnh Nhã vào hội trường, đại khái giới thiệu với cô một chút, sau đó liền có bạn học khác chạy đến tìm Lộ Khiết, nói cô ấy vào chuẩn bị.
"Vậy Nhã Nhã, cũng chưa đến giờ biểu diễn, cậu nếu thấy chán thì đi tham quan quanh trường.


Mình vào trong chuẩn bị, lát cho cậu xem thành quả của mình."
An Tịnh Nhã mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Lộ Khiết đi vào trong.
Còn bản thân cô, cũng không đi vào hội trường ngồi, quay ra ngoài, muốn đi tham quan trường này một chút.
Quả không hổ danh là trường đi đầu về đào tạo nghệ thuật, trường to, hơn nữa nhìn sơ qua, cách giảng dạy cũng rất tốt.
An Tịnh Nhã dừng lại trên một cây cầu, nhìn xuống dưới thấy một chú rùa đang bơi trong nước, cười một tiếng, "Rùa nhỏ."
"Bạn học."
Bên cạnh An Tịnh Nhã không biết từ lúc nào đã xuất hiện một sinh viên nam, đằng sau còn có một nhóm nữa nam nữ đều đủ cả.
"Có chuyện gì sao?" An Tịnh Nhã xoay người đối diện hỏi một câu.
Bạn học nam kia, đưa điện thoại ra trước, mặt có chút vênh lên tự đắc nói: "Có thể xin cách liên lạc không."
An Tịnh Nhã vô cùng thẳng thắn đáp lại, "Không thể."
Bạn nam kia, vẻ tự đắc trên mặt ngay lập tức biến mất.

Sau đó liền bật cười, xoay mặt về sau nhìn đám bạn của mình vẫn đang hóng chuyện, li3m môi vuốt tóc một cái, quay mặt lại nhìn An Tịnh Nhã.


"Bạn học..." Rút từ trong túi ra một chiếc thẻ màu vàng lấp lánh, "Có thể cho xin cách liên lạc không."
An Tịnh Nhã cười một tiếng trong lòng, có bản lĩnh....khoe khoang.
An Tịnh Nhã đang định đáp lại, lại nghe từ xa có tiếng gọi, quay ra thì thấy Giang Minh Triết hớt hải chạy đến.
"Phu nhân...hộc....hộc..."
"Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?"
"Phu nhân, Cao tổng gọi điện cho người, nhưng không gọi điện."
Giang Minh Triết tức muốn hộc máu.

Vốn hôm nay được nghỉ đã hẹn đi chơi với bạn gái, đến khách sạn tình nhân hâm nóng tình cảm.


Ai mà có ngờ....! tình cảm còn chưa kịp hâm nóng, bạn gái nhiều lần bị vứt bỏ, hôm nay nói chia tay rồi.

Đều tại vị cuộc gọi của tổng tài nào đó, không liên lạc được với vợ, vì vậy lo lắng kêu cậu đến kiểm tra.
An Tịnh Nhã mở túi ra, kết quả không tìm thấy điện thoại.

Nhớ lại sáng nay nhận điện thoại của Lộ Khiết, sau đó để quên trên bàn trang điểm rồi.

"Cậu gọi cho anh ấy, nói tôi để quên điện thoại ở nhà.

Hình như sắp đến giờ biểu diễn rồi z tôi đi vào trong trước."
Giang Minh Triết gật đầu lấy điện thoại ra gọi.

An Tịnh Nhã đang định bước đi, nhờ đến bên kia còn có người xin cách liên lạc, vì vậy xoay người lại, giơ bàn tay có đeo nhẫn lên.
"Xin lỗi cậu, tôi có chồng rồi.

Nếu là xin cách thức liên lạc về vấn đề khác như công việc, cậu liên hệ trước với thư ký của tôi, đặt lịch hẹn."
An Tịnh Nhã nói xong, nhấc giày cao gót đi vào trong.

Giang Minh Triết nói vài câu báo lại với Cao Minh Thành, vừa rồi nghe An Tịnh Nhã nói vậy, rút từ trong người ra một tấm danh thiếp.

"Đây là danh thiếp của tôi.

Cậu nếu muốn bàn công việc, vậy gọi đến phòng thư ký của chúng tôi đặt lịch hẹn trước, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu.


Xin phép đi trước."
Đợi Giang Minh Triết đi theo sau An Tịnh Nhã ở phía xa, chàng trai này mới lật tấm danh thiếp lên nhìn.

"Giang Minh Triết – Thư ký cấp cao tập đoàn Cao thị."
Chàng trai nhìn dòng chữ này, nhất thời ngây ra như phỗng.

Lúc này đám bạn kia thấy người đi rồi chỉ để lại một tấm danh thiếp, vì vậy chạy vội đến, nháo nhào hỏi.

"Vương nhị thiếu, thế nào rồi, thế nào rồi? Có danh thiếp à?"
"Tôi đã bảo mà, vừa rồi người đó đi siêu xe đến đây, thân phận chắc chắn không đơn giản, không biết là ai nha?"
"Vương nhị thiếu, anh rốt cuộc biết người ta là thân phận gì chưa?"
Giữa một đám bạn nhao nhao lên hỏi, Vương nhị thiếu kia mới run run, tay cầm danh thiếu trả lời.

"Là Cao phu nhân của Cao thị, Cao tổng phu nhân của công ty giải trí Peony."
Đám bạn lúc này, mặt cũng nghệt ra như phỗng, hẳn là không tin.

"Đây là danh thiếp của thư ký, là thư ký cấp cao của tập đoàn Cao thị – Giang Minh Triết.

Người này, tôi từng nghe ba tôi lúc nói chuyện bàn công việc đều sẽ nhắc đến.

Tôi vài hôm trước ở chỗ ba biết được Peony đổi người quản lý, là trực tiếp phu nhân của Cao thị đến quản lý.

Vừa rồi lúc người đàn ông kia đi đến gọi, chính là gọi phu nhân, hơn nữa còn nhắc đến Cao tổng."
Đám bạn toát mồ hôi, "Gặp phải quỷ rồi."
"Vương nhị thiếu, anh vừa rồi xin cách liên lạc, cô ấy sẽ không vì vậy mà cản con đường nghệ sĩ của anh chứ."
"Cái rắm." Vương nhị thiếu chửi một tiếng, lấy chân đá người vừa nói, "Tiểu gia đường đường là nhị thiếu gia Vương gia, người ta nói muốn cản là cản được sao?"
"Nhị gia, anh đừng nóng.


Em biết, em biết, vừa rồi chỉ là đùa một chút, anh đừng để ý."
Những người khác cũng tiện mồm nói giúp vài câu, Vương nhị thiếu hừ một tiếng, đẩy đám người nhiều chuyện này ra, bỏ đi.

Bên kia An Tịnh Nhã chuẩn bị vào hội trường, lại đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh.

"Cậu vào bên trong trước, nếu gặp Lộ Khiết cô ấy hỏi, vậy trả lời tôi đi vệ sinh."
Giang Minh Triết gật đầu, nói một câu phu nhân đi cẩn thận, sau đó đi vào.

An Tịnh Nhã trên hành lang hỏi được nhà vệ sinh, lúc đang đi đến đó, bất ngờ một người ở trong một căn phòng mở cửa chạy ra ngoài, không chú ý liền đâm sầm vào An Tịnh Nhã đang đi đến.

Hai người cứ như vậy ngã ngồi ở trên sàn, một hộp thuốc rơi xuống lăn bên tay An Tịnh Nhã, ở nơi giữa hai người ngã còn có một cái kéo rơi ở đó.

Người kia đang vội vã liền đụng phải người, bây giờ vẫn đang sợ hãi ngồi bất động tại chỗ.

An Tịnh Nhã xoa xoa tay của mình vừa rồi chống xuống theo phản xạ, lại để ý đến lọ thuốc rơi bên cạnh, vì vậy tiện tay nhặt lên.

Người kia vốn còn đang sợ đến ngây người, nhưng nhìn thấy An Tịnh Nhã cầm lọ thuốc lên, lại giống như người có tật giật mình vội vàng lao đến cướp lại.

"Xin lỗi! xin lỗi, tôi không cố ý."
"Không sao." An Tịnh Nhã biết người cũng không phải cố ý, vì vậy cũng không làm khó, từ từ đứng dậy từ trên đất.

Người kia cầm chặt lọ thuốc trên tay, rồi nhặt cái kéo lên, ánh mắt cảnh giác nhìn An Tịnh Nhã, sau đó là lảng tránh cúi người rời đi.

An Tịnh Nhã hơi càu mày, nhìn căn phòng người này vừa đi ra một lúc, sau đó mới rời đi.




Bình luận

Truyện đang đọc