VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Mọi người đại khái xôn xao vài câu, sau đó đi đến bên Angel, một nam minh tinh cất giọng hỏi: "Angel tiền bối, sao ...!cô gái này lại tới đây?""Đúng đúng.

Angel à, người ta không cần nói đến có phải Cao gia thiếu phu nhân hay không, chỉ nói đến việc cô ta là phế vật mà An gia phế bỏ cũng đã không đủ tư cách đến những nơi như thế này rồi."
"Angel, những nơi như thế này, rất không hợp với người ta.

Cô mời người ta đến, người ta cũng chỉ có thể ngồi một góc chui rúc như thế này thôi nha~"
"Mọi người đừng nói nặng lời như vậy chứ?" Angel ra vẻ cáu gắt nói, nhưng gương mặt và giọng điệu rõ là trái ngược nhau hoàn toàn.

Giọng điệu cáu gắt trách móc, nhưng ánh mắt ẩn hiện nét vui vẻ không hề giấu đi.
Một số người thông minh vừa thua vậy liền hiểu, sáp đến bên người Angel ra điều nịnh nọt.
"Angle, cô cũng hiền quá rồi.

Quả nhiên là Angel nữ thần trong mắt mọi người.

Dù cô thật sự là có ý tốt muốn mời người ta đến đây chơi cho vui vẻ, người ta nhất thời sinh lòng đố kỵ, chưa chắc đã hiểu ý tốt của cô."
Angel là đại minh tinh có giá trị thương mại cao nhất giới giải trí, mười ba tuổi đã thành danh khi diễn một vai phụ ở phim điện ảnh nước ngoài, sau đó rất nhiều hoạt động cũng đều là diễn ra ở nước ngoài, rất ít khi tham gia các hoạt động phim trong nước.


Nhưng chỉ cần đóng một vai khách mời trong một bộ phim trong nước thôi, cô ta đã hoàn toàn giành được sự chú ý của mọi người còn hơn là dành cho tuyến diễn viên chính.

Có một số người còn nói rất rõ rằng, bản thân xem bộ phim này chỉ bởi vì có Angel đóng, nếu không có Angel đóng, sợ là cũng chẳng biết bộ phim này là cái gì.

Hơn nữa, thành danh trong giới giải trí, là nữ diễn viên mười bảy tuổi giành ngôi vị ảnh hậu, đương nhiên cũng là gương mặt thương hiệu của rất nhiều hãng túi xách, thời trang lớn.
Người như vậy ai mà chẳng muốn lôi kéo móc nối một chút quan hệ chứ.

Ai chẳng muốn cọ một chút nhiệt để bản thân có giá trị và danh tiếng hơn.

Thời điểm hiện tại thấy Angel miệng nói vậy nhưng tâm không nghĩ vậy liền nhanh chóng tiến đến nịnh nọt vài câu, hy vọng hành động của bản thân khiến người ta hài lòng chiếu cố một chút.
An Tịnh Nhã chậm rãi nói vài câu: "Quả thật hôm trước mới bị ốm, không thích hợp tới những nơi như này.

Nhưng Angel tiểu thư lại mất công một chuyến gọi cho mẹ khuyên tôi đến, tôi dù sao cũng được gọi một tiếng chị dâu họ, vẫn là nên cho e chồng một chút mặt mũi."
Lời của An Tịnh Nhã quả nhiên đã đánh gãy những lời tiếp theo mà những người khác định nói.

Ý nghĩa của câu nói, vốn dĩ tôi chẳng thèm đến, nhưng là người ta cầu xin tôi đến, tôi cũng chỉ đến để cho chút mặt mũi thôi.
Ai cũng không nghĩ đến, phế vị Cao gia nhị tiểu thư này lại độc miệng như vậy, còn....!lời nói ra ý tứ rõ ràng biểu hiện sự thông minh của người ta.

Không giống như những người phụ nữa khác, bị châm chọc như vậy sớm đã gào thét lên, nổi khùng một trận nhưng cô gái này lại hành động trái ngược lại, chỉ dùng vài lời liền khiến ai nấy muốn mở miệng đều phải câm nín.
Mọi người đùn đẩy nhau bắt đầu giải tán, nhập tiệc nói chuyện, không thèm chú ý đến bên này nữa.
Mộng Phạn cúi người, giọng tự trách nói với An Tịnh Nhã:
"Thiếu phu nhân, vừa rồi xin lỗi cô, là em đã không lên tiếng."
"Em lên tiếng thì có tác dụng gì.

Có thể đem tất cả miệng lưỡi thiên hạ cùng một lúc khâu hết lại sao? Được rồi, kệ họ đi."
Mộng Phạn lấy cho An Tịnh Nhã một ly nước cam, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với cô.
Ở trên tầng 3 của biệt thự, nơi cửa sổ sát đất có một chàng trai đứng ở đó, trên tay là một ly rượu vang đỏ.

Chàng trai đưa đôi mắt màu xanh xinh đẹp của mình nhìn chằm chú vào cô gái đang ngồi trên xe lăn ở góc của bữa tiệc đang diễn ra bên dưới, bên môi nở một nụ cười không rõ ý tứ.


Cửa từ ngoài mở ra, Angel uyển chuyển đi đến, theo hướng đôi mắt của người đàn ông đang nhìn nhìn xuống dưới, sau đó như cảm thấy thật bẩn mắt mà quay mặt đi.

Nhướng mày nhìn chàng trai bên cạnh, cất giọng:
"Thế nào? Có phải rất giống không?"
Thấy chàng trai vẫn chăm chú nhìn, Angel cau mày cao giọng.
"Albert!"
"Hả?! ồ! Xin lỗi chị! Chị vừa nói cái gì?"
"Cậu...." Mặt Angel nhanh nhúm như tấm vải, khó chịu cất lời: "Tôi hỏi cậu thấy cô ta thế nào, có phải là rất giống người đã chết hay không? Nhưng nhìn biểu cảm của cậu như vậy, so với tôi đúng thật là một chút tiền đồ cũng không có.

Tôi lần đầu gặp cô ta, cũng không có đứng "lặng người" lâu như vậy."
Kinh ngạc cái chó má gì, hắn ta rõ ràng là....đúng là một kẻ mê gái.

Nhìn lâu một phần vì giống, phần còn lại không phải bởi vì người ở kia quá xinh sao?
"Quả nhiên là rất giống, tôi còn nghĩ là cùng một người....!đấy là nếu như cô ta chưa chết.

Người ...!rất xinh đẹp!" Albert nói về chủ đề chính nhưng cũng không quên khen người kia một câu.

Đại khái ánh mắt vẫn lưu luyến ở trên người con gái đó không rời.

"Albert, cậu đừng quên mục đích của mình khi tới đây.


Việc của cậu, chính là diệt cô ta."
Angel mở miệng nói lời cay độc, ánh mắt hướng An Tịnh Nhã tràn đầy chán ghét.

"Từ từ nào.

Để người chơi với tôi một chút, cũng không có ảnh hưởng gì mà.

Không phải chị nói cô ta tàn phế mù loà sao, nhưng về phương diện kia, miệng trên miệng dưới cô ta vẫn dùng được không phải sao?"
"Gu của cậu từ bao giờ lại mặn như vậy, đến cả...!một con tiện nhân phế vật cũng không tha."
"Vì người ta xinh đẹp mà chị." Albert trầm thấp cười một tiếng, nâng ly rượu vang lên nhâm nhi.

"Nếu không sớm diệt cô ta, tôi có cảm giác rất bất an.

Cậu đừng chỉ nhìn cô ta như vậy mà vội đánh giá, đầu óc cô ta cũng coi như có chút thông minh, hơn nữa miệng toàn là lọc độc, không cẩn thận, cô ta là phế vật cũng có thể giết được cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc