VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Mọi người xung quanh có người ganh tị đến viết rõ ở trên mặt, có người lại chế giấu tâm tư mà bắt đầu đi đến bên cạnh An Hi Văn nịnh nọt.

An Hi Văn thì vẫn còn giữ trạng thái bất ngờ đỏ mặt nhìn Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành trên mặt nở nụ cười xã giao, nhưng trong lòng liền cứ muốn An Tịnh Nhã ngay lập tức xuất hiện.
Nhưng An Tịnh Nhã ở bên kia đi nhà vệ sinh có xảy ra chút chuyện.

Vì đã lâu không đi giày cao gót, bây giờ đi lại không quen, chân bị mỏi có hơi tê.

An Tịnh Nhã tựa vào bồn rửa tay, cúi người tháo giày cao gót ra, sau đó đưa tay xoa nhẹ bàn chân.

Nhưng do cô mặc váy lên có chút khó khăn.
Còn đang loay hoay thì có người mở cửa đi vào.

Người đi vào là một cô gái ăn mặc khá giản dị, đồ trên người cũng không phải đồ hàng hiệu gì.

Không phải An Tịnh Nhã cô khinh thường, mà ở bữa tiệc này, xuất hiện với cách ăn mặc có chút quê mùa này rõ ràng là không hợp, An Hi Văn là loại người như thế nào cô hiểu rõ, sao có thể tùy tiện mời linh tinh một người ăn mặc quê mùa đến.
Người con gái kia ngước nhìn An Tịnh Nhã bằng ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, lạnh lùng bước qua đi vào nhà vệ sinh.

An Tịnh Nhã dõi mắt nhìn theo, cảm thấy cô ấy hình như là có chuyện buồn.
An Tịnh Nhã đi lại giày cao gót định bước ra ngoài thì bị một cánh tay cản lại.

An Tịnh Nhã quay đầu lại khó hiểu nhìn.
Người con gái ăn mặc giản dị vừa rồi đưa cho An Tịnh Nhã một tuýt thuốc.
"Tôi lúc đầu đi giày cao gót cũng bị như vậy.

Cô bóp thuốc ra rồi thoa đều lên chân, sẽ dịu cơn tê ngay lập tức."
Nói xong cũng không để An Tịnh Nhã cô kịp thời nói một câu cảm ơn liền rời đi ngay.


An Tịnh Nhã nhìn tuýt thuốc trong tay, lẩm bẩm.
Người gì mà kì vậy, có phải con gái lạnh lùng quá rồi không? Hình như vừa rồi....!cô ấy khóc.
Lúc An Tịnh Nhã đi ra, mọi người xung quanh đang chúc mừng An Hi Văn.

Cô làm như không biết cái gì, đi đến bên cạnh Cao Minh Thành hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
"Cao tổng phu nhân, cô không biết gì sao?"
Một người đứng gần đó nghe An Tịnh Nhã hỏi liền hỏi ngược lại.

An Tịnh Nhã không hiểu lắc đầu, hướng cái nhìn đầy thắc mắc đến Cao Minh Thành.
"Cao tổng phu nhân, Cao tổng vừa đề nghị với An ảnh hậu về việc mời cô ấy làm đại diện nghệ sĩ và làm đại diện phát ngôn cho Peony.

Còn nói sau này khi kết thúc hợp đồng với Angel thì muốn mời An ảnh hậu làm đại diện cho tập đoàn Cao thị."
An Tịnh Nhã làm ra vẻ bất ngờ nhìn Cao Minh Thành.
"Đây là món quà bất ngờ anh thay em chuẩn bị cho chị mà anh nói sao?"
"Ừ."
"Vậy chị có đồng ý không?
Cao Minh Thành: "Đồng ý rồi." Sau đó giơ cao bản hợp đồng lên cho An Tịnh Nhã nhìn rõ chữ ký của An Hi Văn.
"Chị, chúc mừng chị nha."
An Tịnh Nhã đi đến bên cạnh An Hi Văn, nắm tay cô ta nói lời chúc mừng.

Có một vài người xung quanh thấy Cao Minh Thành có ý đề cao và coi trọng An Hi Văn, một phần nhân lúc An Hi Văn khí thế đang tốt này liền lên tiếng.
"Lại nói, Cao tổng với An ảnh hậu rất hợp đôi nha.

Trai tài gái sắc, mà cũng gái tài trai sắc."
"Đúng đúng, nhìn ở góc này xem.

A A A, tôi phải lên thuyền Văn–Thành thôi.

Ngưỡng mộ họ quá đi, tôi ước bản thân được như An ảnh hậu quá, à không, bản thân tôi bằng một góc thôi cũng được."

Thấy biểu cảm xụ mặt của An Tịnh Nhã, An Hi Văn trong lòng đắc ý.

Cao Minh Thành ở đối diện thì ngược lại, nếu không phải vì Giang Minh Triết đã giữ hợp đồng, anh liền muốn ngay lập tức xé nát hợp đồng, sau đó tuyên bố phong sát.
An Tịnh Nhã sau một giây xụ mặt liền lên tiếng, kèm theo đó là một nụ cười đẹp đến yêu nghiệt.
"Tiếc quá, An Tịnh Nhã mới là vợ Cao Minh Thành."
Cô nói xong liền đi đến bên cạnh Cao Minh Thành, ôm cánh tay anh.
"Cảm ơn ông xã đã thay em chuẩn bị quà cho chị.

Thấy em cả buổi không chọn được quà, anh thật là có lòng rồi."
Những người xung quanh bị câu nói của An Tịnh Nhã vả cho miệng cũng không thể mở ra được.
Cao Minh Thành nhìn dáng vẻ xù lông vẫn cười của An Tịnh Nhã, vui vẻ dịu dàng vuốt mái tóc cô, sau đó ở tại trước mặt nhiều người, nói còn một chuyện quan trọng nữa muốn nói.
An Tịnh Nhã chớp mắt lại chớp mắt nhìn anh.

Không phải trong kế hoạch đến hiện tại là cái đùi lớn của cô là hết việc rồi sao? Sao tự nhiên lại còn có chuyện nữa cần nói.
An Tịnh Nhã ở bên nói nhỏ bên tai anh.
"Ông xã, hình như anh hết đất diễn rồi."
"Còn có món quà nhỏ muốn tặng em."
An Tịnh Nhã nghe vậy thì suy nghĩ, chẳng lẽ anh muốn nói luôn việc cho cô một số cổ phần của Peony.
"Mọi người ai cũng biết rõ rồi, Peony hiện tại là công ty giải trí đứng nhất nhì trong nước, là một trong số các công ty con có nguồn lợi lớn của tập đoàn Cao thị.

Nhân đây, để xin lỗi vợ tôi về việc hôm hôn lễ tôi không thể đến, vả lại vợ tôi có ngỏ ý cô ấy muốn được đi làm việc, tôi muốn....mang Peony tặng cho cô ấy làm quà xin lỗi."
An Tịnh Nhã vốn còn đang cười, nhưng nghe Cao Minh Thành nói hết câu, vẻ sửng sốt cũng viết rõ trên mặt cô.
Có ai nói cho cô nghe lại, Cao Minh Thành là vừa nói cái gì không? Sao tai đột nhiên lại ù thế này.
An Tịnh Nhã bất ngờ một, tất cả những người còn là còn bất ngờ gấp mười lần cô.
Sao có thể không bất ngờ.

Biết Peony là loại hình công ty gì không, biết nó một năm thu lại bao nhiêu tiền không, đừng nói là vào Peony làm nghệ sĩ, vào làm nhân viên quét rác thôi cũng đủ để người ta sống mà cười trong sung sướng rồi.


Bây giờ, một lời nói của vợ nói muốn đi làm, Cao tổng liền dâng ngay công ty cho vợ.
Có phải, bá đạo quá rồi không?
Không!
Không!
Không!
Cái này không gọi là bá đạo, cái này gọi là chiều vợ, sủng vợ, cuồng vợ.

Chính là đội vợ lên đầu trong truyền thuyết sao?
An Tịnh Nhã giật tay áo Cao Minh Thành: "Không phải nói, em chỉ cần khoảng chục phần trăm cổ phần thôi sao?"
"Không phải anh nói, chỉ sợ đùi anh lớn em ôm không nổi rồi sao?"
An Tịnh Nhã bày ra bộ dạng không thể nói thành lời.

Cô chỉ nói cho cô một chút cổ phần, anh liền ném cho cô nguyên cái công ty to bự.
"Không được, em không đồng ý." Lúc này có một cô gái hùng hổ tức giận lao đến chỗ An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành.

Mà cô gái này chính là....!Hàm Hoạ Y, công chúa vàng, công chúa kim cương của Hàm gia.
"Anh Minh Thành, anh không được làm thế.

Sao anh có thể mang giải trí Peony cho một con nhỏ tàn phế làm chủ được."
Lúc này cũng có vô số người ở đó xì xào lên tiếng.

An Thẩm cũng không nhịn được đi đến nói.
"Con rể à, con quả thật không thể làm thế được.

Con nhỏ này...!à Tiểu Nhã, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, sao có thể tiếp quản cả một công ty giải trí lớn được."
"Cao tổng, ba nói đúng rồi đó.

Giải trí Peony đâu phải là một công ty nhỏ gì, sao có thể nói cho là cho được." An Hi Văn cũng tiến đến tiến giả bộ khuyên nhủ, nhưng trong lòng đã thầm mang An Tịnh Nhã ra phanh thây làm trăm mảnh rồi.
Những người xung quanh cũng nhao nhao lên bàn tán, đại khái cũng đều là mong Cao Minh Thành suy nghĩ lại.
Đối diện với tất cả, Cao Minh Thành chỉ nói một câu duy nhất.
"Peony là của ai."
Đúng vậy, Peony là của anh, bây giờ anh muốn cho ai đó là quyền của anh.
Một câu nói như chửi thẳng vào mặt từng người.


Mấy người có giỏi thì mua Peony về rồi lên tiếng mà phản đối.
"Mọi người có người có thể đã biết, cũng có thể chưa biết, nên tôi nhắc lại.

An Tịnh Nhã vợ tôi mười tám tuổi tốt nghiệp đại học MIT, giao Peony cho cô ấy quản lý tôi còn thấy ít vì nó không là gì với năng lực của cô ấy.

Hơn nữa, Peony thuộc tập đoàn Cao thị, mấy người gọi vợ tôi một tiếng Cao tổng phu nhân, vậy thì tại sao lại lên tiếng phản đối.

Ai còn thắc mắc chuyện gì nữa có thể vào trang chính thức của tập đoàn Cao thị để biết rõ thêm thông tin.

Xin cảm ơn."
"Em vẫn phản đối.

Anh Minh Thành, An Tịnh Nhã là người như thế nào, anh sao có thể cho cô ta tiếp quản Peony, vừa mù vừa tàn phế thì cô ta làm được cái gì.

Nếu anh còn không rút lại lời vừa nói, em sẽ nói ba em rút vốn khỏi Peony."
Hàm gia ở Lạc Thành chỉ xếp sau ba gia tộc lớn, thế lực đương nhiên là không nhỏ, lại nói ông ngoại Hàm Hoạ Y còn có chức vụ cao trong quân đội.

Cũng vì vậy mới rèn lên một cô tiểu thư ngang ngược như hiện tại.
Thấy Cao Minh Thành cả mặt đều xám đen lại, An Tịnh Nhã giữ tay anh lại, ra hiệu cho anh để cô nói chuyện.
Hàm Hoạ Y vốn chẳng muốn đến đây, vì cô vốn ghét An Hi Văn.

Trong mắt cô, An Hi Văn giả tạo đến không thể giả tạo hơn.

Ở công ty thì suốt ngày ra vẻ chị đại dạy dỗ cô trong khi công việc của hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng vì nghe nói Cao Minh Thành cũng đến, hơn nữa còn đưa An Tịnh Nhã đến, Hàm Hoạ Y vì vậy mới đến nơi này.

Lại không ngờ vừa vào đến cửa liền nghe Cao Minh Thành nói để An Tịnh Nhã quản lý Peony, tức giận đến xì khói đầu.
"Hàm tiểu thư đây phải không.

Lâu rồi chúng ta mới gặp lại."
Hàm Hoạ Y liếc nhìn An Tịnh Nhã từ đầu đến chân, gương mặt sau đó dần biến đổi, chỉ tay run run về phía An Tịnh Nhã.
"Cô...!cô...!An Tịnh Nhã??!"


Bình luận

Truyện đang đọc