VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Nhìn Tạ Tranh bình thản ngồi xuống ghế, đuôi bút An Tịnh Nhã cầm trên tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, sau đó chậm rãi nói.
"Anh biết lý do tôi gọi anh lên đây."
"Tôi thích Lưu Cẩn Thiên từ năm cấp 3."
Cây bút An Tịnh Nhã gõ trên bàn đánh cạch một cái xuống bàn.
Tạ Tranh không trả lời câu hỏi của cô, mà là trả lời luôn cho câu hỏi cô định hỏi.

An Tịnh Nhã thầm nghĩ, cô đúng là may mắn, vớ được nhân tài rồi, rất ...có trách nhiệm.
An Tịnh Nhã nhớ lại, hình như hai người này không chỉ học chung một trường cấp ba mà còn học chung một trường đại học.

Tạ Tranh hơn Lưu Cẩn Thiên một tuổi, vậy tính ra cũng ở cạnh nhau năm năm rồi.
Năm năm.....
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn Tạ Tranh cười, nụ cười có chút mỉa mai nhg lại không phải mỉa mai ác ý.
Thấy nụ cười của An Tịnh Nhã, Tạ Tranh nhìn là hiểu cô nghĩ gì, cười có chút trào phúng cùng mấy lực, buông một câu.
"Cậu ta thẳng."
An Tịnh Nhã gật đầu đã hiểu, ánh mắt lại lộ ra có chút thương cảm.
"Tạ Tranh....!"
An Tịnh Nhã gọi một tiếng, dừng một chút rồi nói tiếp.
"Cậu chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, giai đoạn hiện tại đối với cả Lưu Cẩn Thiên và Đường Nhược Vũ đều là giai đoạn nhạy cảm.

Đặc biệt là Lưu Cẩn Thiên đang là diễn viên tuyến ba rất được công chúng chú ý.

Một hành động, một lời nói đều có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu ấy.

"
"Tôi đương nhiên không có quyền ngăn cấm ai cái gì, chỉ là cậu hiểu, tôi cũng hiểu, chúng ta đều muốn tốt cho cậu ấy."

Vẻ mặt An Tịnh Nhã lúc này rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tạ Tranh, mỗi câu mỗi chữ đều là lời nhắc nhở, nhắc anh kiềm chế một chút hành động cũng như lời nói của mình.
Tạ Tranh rất nhanh đáp lại, "Tôi hiểu rồi."
Gương mặt bình thản đến không thể bình thản hơn.

An Tịnh Nhã biết, người này đối với lời cô nói nghe tai phải lọt tai trái rồi.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, An Tịnh Nhã không nói nữa, để người ta tự hiểu.

Đợi đến lúc Tạ Tranh đứng dậy ra đến cửa, An Tịnh Nhã ngước mắt, bỗng nói một câu.
"Tạ Tranh...cố lên."
Tạ Tranh không quay mặt lại, môi khẽ nhếch lên một đường cong rất đẹp mắt, gật nhẹ đầu mở cửa bước ra ngoài.
An Tịnh Nhã buông cây bút trong tay xuống, ngả người ra sau, thở dài một tiếng.
Lưu Cẩn Thiên cũng thật là...sao có thể để con gái nhà người ta theo đuổi lâu như vậy được chứ.
....
Ngày hôm sau là ngày diễn ra buổi từ thiện, những người được mới đến đều là những người quyền thế của giới thượng lưu.

Cao Minh Thành không có ở đây nên buổi tiệc này chỉ có mình An Tịnh Nhã đến.

Lúc cô ở trong phòng đang chuẩn bị thì Cao Minh Thành gọi đến.
An Tịnh Nhã nhìn đồng hồ, lúc này ở Hải Thành hiển thị sáu giờ, vậy bên Mỹ đang là mười hai giờ đêm.
"Muộn vậy rồi anh còn chưa đi nghỉ sao."
"Anh còn vài hợp đồng nữa.

Em đang chuẩn bị đi sao?"
An Tịnh Nhã vâng một tiếng, đi đến phòng quần áo.
"Em đưa Giang Minh Triết đi cùng.

Hơn nữa, nếu em cảm thích thứ gì đều có thể mua, nhà chúng ta không thiếu tiền."
"Em biết rồi.

Cũng sắp đến giờ rồi, anh nhớ đừng làm việc quá sức, em phải cúp máy đây."
Cao Minh Thành cười một tiếng, vừa mới ừ xong thì nghe tiếng tút tút.
Cao Minh Thành nhìn điện thoại đã tắt, đặt điện thoại sang một bên, ngửa người ra sau hơi nhắm mắt lại.
Một tấm ảnh trên bàn tự nhiên rơi xuống đất, hiện lên nụ cười của một cô gái rực rỡ như ánh sáng mặt trời.
.....
An Tịnh Nhã bước ra xe, lúc này thấy đằng sau cũng có một chiếc xe đen đàn khởi động máy.

Giang Minh Triết đi đến mở cửa xe cho An Tịnh Nhã, lại thấy An Tịnh Nhã nhìn chằm chằm chiếc xe đằng sau.

"Là xe của vệ sĩ.

Cao tổng muốn cô đi đến đó mang theo vệ sĩ."
"Mấy người?"
"Có bốn người."
"Nhiều vậy sao?" An Tịnh Nhã quay mặt lại hỏi.

"Nơi như vậy thường rất phức tạp.

Mang theo nhiều vệ sĩ vẫn là tốt nhất."
An Tịnh Nhã gật đầu ngồi vào xe.
Chiếc siêu xe Bugatti Divo màu đen bóng lao vút trên đường, rồi dừng lại trước sảnh một khách sạn lớn.
Giang Minh Triết mở cửa xe bước xuống rồi đi sang bên kia.
Lúc này cũng có rất nhiều người đến, nhìn thấy Giang Minh Triết thì bước chân đều có chút chậm lại như mong chờ gì đó.
Giới làm ăn đều quá quen thuộc với Giang Minh Triết.

Giang Minh Triết là thư ký riêng của Cao Minh Thành, nhưng cực kỳ giỏi, có thể nói...nếu đầu óc kinh doanh của Cao Minh Thành đứng thứ nhất, Giang Minh Triết chính là con trâu vàng, đầu óc thủ đoạn chỉ xếp sau Cao Minh Thành vài thứ hạng.
Lúc này mọi người thấy cậu thì đều có ý đi chậm lại, vì biết người chuẩn bị xuống kia chắc chắn là Cao Minh Thành, có thể nhân lúc này tạo hảo cảm với Cao tổng thì còn gì bằng.
Nhưng....trước con mắt mong đợi của nhiều người, người bước xuống xe lại là một cô gái, rất trẻ cũng rất xinh đẹp.
An Tịnh Nhã bước xuống xe, tay cầm chiếc ví clutch khảm đá quý, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hôm nay An Tịnh Nhã mặc chiếc váy sườn xám các điệu chân váy xòe màu lam với họa tiết hoa mai trắng.

Chiếc váy tạo nên nét trẻ trung phù hợp với độ tuổi của An Tịnh Nhã, nhưng vì mang gam màu lạnh cũng khiến An Tịnh Nhã trong mắt người khác thấy cô rất lạnh lùng khó gần.
Những người khác thấy người xuống là An Tịnh Nhã mà không phải Cao Minh Thành thì đều há hốc mồm kinh ngạc.
An Tịnh Nhã lại bỏ qua những cái nhìn kinh ngạc ấy, nhấc chân bước vào trong.

Đằng sau cô nhếch sang bên phải là Giang Minh Triết, sau Giang Minh Triết là vệ sĩ bốn người mặc vest đen, mặt lanh tanh đi ở sau.
Những người đi trước đều không hẹn mà tránh sang một bên.

Cái khí thế này cũng quá là bức người rồi
An Tịnh Nhã đi vào hội trường lớn rồi đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.

Giang Minh Triết phân bố vệ sĩ ngồi ở hai đến ba hàng ghế sau, bản thân cũng ngồi xuống hàng ghế ngay sau An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã vừa ngồi xuống, ghế bên cạnh cũng có người ngồi.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn lên, Mạc Tu Kiệt nhếch môi cười với cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cố Trạch Dương ngồi ở hàng ghế sau cũng ngay bên cạnh Giang Minh Triết.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều tỏ ra tia đố kị, sau đó hừ một tiếng cả hai quay mặt đi.


Mạc Tu Kiệt mắt nhìn về khán đài, không lạnh không ấm nói với An Tịnh Nhã.

"Cao Minh Thành không đến cùng cô sao?"
"Anh ấy bận công việc."
An Tịnh Nhã nghĩ một chút rồi hỏi, "Chuyện của Lộ Khiết thế nào rồi."
"Cô ấy đã trở thành người của Mạc thị."
An Tịnh Nhã ngước mắt nhìn sang bên liền thấy ngay bộ mặt đắc ý của người ta.

Mạc Tu Kiệt đương nhiên đắc ý.

Tuy trong lòng Lộ Khiết anh chưa phải là nhất, nhưng dù sao bây giờ Lộ Khiết cũng là nguồn gốc của anh, thỏa mãn, rất thỏa mãn, cũng rất đắc ý.

An Tịnh Nhã ngồi bên cạnh có cảm tưởng mũi của ai kia sắp vểnh lên tận trời rồi.

An Tịnh Nhã chọn ngồi hàng ghế ngoài, ghế bên cạnh đã có Mạc Tu Kiệt ngồi cạnh cô, vì vậy đương nhiên có rất nhiều người muốn ngồi cạnh cô đều không được.

Chẳng lẽ kêu bọn họ đi giành chỗ của Mạc Tu Kiệt.

Xin lỗi,...bọn họ cảm thấy bản thân vẫn chưa sống đủ, chưa muốn chết sớm.

Cứ như vậy một đống ánh mắt nhìn chằm chằm chằm vào An Tịnh Nhã, thèm muốn bắt chuyện với nguồn ta muốn chết nhưng lại không được.




Bình luận

Truyện đang đọc