VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Mộng Phạn vừa mới đi ra đến cửa liền nghe thấy bên ngoài xôn xao âm ĩ liền nghĩ ngay có chuyện không ổn, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Quả nhiên vừa chạy ra, nhìn ra hồ bơi nơi mọi người đang tập trung đứng xem liền thấy thiếu phu nhân của mình đang chới với trong hồ.
Hai mắt hạnh đen của Mộng Phạn trợn to, cả gương mặt cô ấy tái nhợt, sau đó liền tức giận chạy đến hét lớn.
"Mấy người làm cái gì vậy? Còn không mau cứu người? Các người lại còn đứng nhìn!"
Mộng Phạn tức giận mà hét lên, bản thân muốn ngay lập tức nhảy xuống cứu người nhưng bản thân cô thật vô dụng, lại không biết bơi.

Nếu bây giờ nhảy xuống, ngược lại lại càng rối hơn.
"Mấy người....." Mộng Phạn khóc nức nở thành tiếng quỳ bên mép hồ nhìn An Tịnh Nhã đang dần mất sức dưới hồ sâu, lại đưa mắt nhìn những con người vô tâm vô tính đứng nhìn.
"THIẾU PHU NHÂN....AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU CÔ ẤY ĐI!"
"Tôi....!tôi không biết bơi."
Một tiểu thịt tươi trong số những chàng trai có mặt ở đây rụt rè lên tiếng trước tiếng hét cầu cứu của Mộng Phạn, sau đó đưa tay đẩy chàng trai bên cạnh.
"Cậu...."
"Tôi giống cậu, cũng không biết bơi."
Người kia cũng ngay lập tức nhận định bản thân cũng không biết bơi, sau đó là tất cả mọi người nhao nhao lên nói.
"Là cô ấy .....!là cô ấy không cẩn thận ngã xuống hồ.


Phải làm sao đây, cô ấy không thể nhìn thấy, không thể cầm được vào đồ chúng ta đưa đến để kéo cô ấy lên." Bùi Mỹ Liên đứng bên cạnh tỏ vẻ hốt hoảng lo lắng nói, sau đó hướng vào trong nhà đi vào.
"Tôi....!tôi vào trong tìm Angel giúp đỡ."
Mộng Phạn cúi mặt khóc nức nở.

Đợi Angel tiểu thư đến, thiếu phu nhân đã chết ở dưới hồ rồi.
Mộng Phạn sau đó đột nhiên đứng dậy, biểu hiện như muốn nhảy xuống hồ cứu người.

Đúng lúc này bên tay liền nghe thấy hai tiếng tùm vang lên cùng một lúc.
Mộng Phạn chớp chớp đôi mắt ngập nước của mình liền nhìn thấy một dáng người giống thiếu gia nhà mình đang bơi đến chỗ thiếu phu nhân đang dần chìm xuống.

Cô ấy vội vàng lau nước mắt tưởng là mắt mình bị hoa rồi.

Thiếu gia không phải là còn đang đi công tác sao, sao có thể ở đây được?
Nhưng dù đã lau sạch nước mắt, đến khi người đã vớt được thiếu phu nhân của mình lên, Mộng Phạn vẫn không thể nào tin được người đó đúng thật là thiếu gia của cô.

Bên cạnh đó còn có một chàng trai toàn thân ướt sũng đang lên từ bể bơi.
Chàng trai này, nhan sắc cũng quá man đi.

Mái tóc ướt rủ xuống khuôn mặt nhỏ từng giọt nước, áo sơ mi vì ướt mà dính chặt vào cơ thể làm lộ ra một thân hình rắn chắc khỏe khoắn và từng cơ múi rõ ràng.

Mộng Phạn trong phút chốc nhìn thấy người này toàn thân sững sờ, còn có cảm giác bản thân hình như đang bị chảy máu mũi.
Tiếc là....!chỉ nhìn được một cực phẩm, thiếu gia nhà cô trên người vẫn mặc vest, hoàn toàn là không xem được cái gì, nếu không cô nhất định là đã mất máu rồi.
Ánh mắt Mộng Phạn nhịn không được nhìn chàng trai lạ mặt kia lâu một chút, sau đó như nhớ ra chuyện chính, vội vàng nhìn đến thiếu phu nhân của mình.
Vừa mới quay mặt nhìn đến, một cảnh tượng đập vào mắt khiến Mộng Phạn lại tiếp tục sững người.
A! A! A! Tha cho ta đi! Tha cho ta đi!
Dù biết thiếu gia là đang hô hấp nhân tạo cho thiếu phu nhân, nhưng là cảnh tượng này cũng quá đẹp mắt, khiến người ta liên tưởng đến một đôi tình nhân đang yêu nhau sâu đậm.
"Thiếu phu nhân không sao chứ?" Mộng Phạn cúi người bên cạnh An Tịnh Nhã vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngẩng đầu hai mắt bọng nước miệng mếu máo hỏi Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành hô hấp nhân tạo cho An Tịnh Nhã, mắt thấy không có phản ứng gì liền bắt đầu cảm thấy trái tim mình co thắt lại đau đớn.
Lúc này chang trai lạ mặt bên cạnh liền lên tiếng: "Vẫn là nên nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện."
Cao Minh Thành đang lo lắng muốn chết, lại nghe thấy người đàn ông vừa lao xuống hồ giành cứu An Tịnh Nhã với mình lên tiếng, lòng sinh ra chút địch ý, gầm giọng quát lớn.
"CÂM MIỆNG!".

Chàng trai kia hơi sửng sốt, sau đó nét mặt nghiêm lại.
"Hô hấp nhân tạo không có tác dụng thì...."
Còn chưa nói hết câu, chàng trai mắt thấy An Tịnh Nhã ho sặc sụa phun nước ra, lời cũng không nói nữa.

.
Cao Minh Thành vội vàng đem An Tịnh Nhã ôm chặt vào lòng, thầm thở nhẹ một tiếng.

Lúc này Angel từ trong nhà hốt hoảng đi ra, nhìn thấy sự việc như vậy kinh ngạc cùng hoảng sợ, biểu cảm hoàn toàn là kinh ngạc bất ngờ không nhìn ra được điểm hở nào.

"Chị dâu họ! A Thành, em nghĩ là nên nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện."
Cao Minh Thành lúc này mới buông An Tịnh Nhã ra, định ôm cô lên thì lại thấy cánh tay mình bị An Tịnh Nhã yếu ớt túm lấy.

"Sao vậy?" Cao Minh Thành giờ phút này giọng nói nhẹ nhàng như chứa đầy yêu thương, quan tâm hỏi An Tịnh Nhã.

Chỉ thấy An Tịnh Nhã mấp máy môi nhưng lại quá nhỏ để anh có thể nghe thấy.

An Tịnh Nhã chớp nhẹ đôi mắt nhìn thấy những thân ảnh mờ mờ trước mặt, lòng đau nhói như kim đâm.

"Có gì để khỏe lại rồi nói." Cao Minh Thành vội ôm An Tịnh Nhã đi lên xe mà Giang Minh Triết đã đậu sẵn ở cửa.

Mộng Phạn cũng vội vàng lau nước mắt leo lên xe.


Khoé mắt An Tịnh Nhã từ từ chảy ra một giọt nước mắt, hòa lẫn với nước trong hồ.

Lãnh ca, ta chỉ muốn nói: "Ca, muội sợ."
Ta từng nhớ, lúc còn nhỏ ta mải chơi bị rơi xuống hồ, là chàng lúc đó đang theo mẫu hậu đến An Dạ Quốc chơi thấy vậy liền cứu ta.

Từ lúc đó ta liền bám chặt lấy chàng không buông, mỗi lần nhìn thấy hồ nước lại nói: "Cả, muội sợ." Lúc đó chàng liền dỗ dành an ủi ta.

Tiếc rằng, tất cả chỉ là ký ức mà chỉ riêng một mình An Hi ta nhớ, là ký ức của riêng mình ta, chàng đã hoàn toàn quên mất.

.....
Ngày hôm sau, một ngày trời nắng đẹp và cao.

An Tịnh Nhã yên tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt vẫn còn chưa tỉnh, sắc mặt so với ngày hôm qua khi được đưa từ hồ nước lên đã có sắc hồng, môi cũng không còn là màu trắng nhợt nhạt khô khốc.

Ánh nắng mặt trời chiếu nhẹ qua rèm cửa đến chân giường bệnh, soi sáng gương mặt an tĩnh đến xinh đẹp của cô gái.




Bình luận

Truyện đang đọc