VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Angel nghe thấy ba từ sở cảnh sát thì bàn tay đặt trên tay nắm cửa xe bất giác run nhẹ, sau đó là hành động dứt khoát mở cửa xe, một đường đi thẳng vào trong.
"Cậu đi theo, nghe được cái gì thì nghe.

Tôi sẽ ngay lập tức đi tới đó."
Cúp điện thoại, bước chân Angel nhanh hơn đi vào trong làm thủ tục, mua vé.

Vừa hay có chuyến bay sẽ khởi hành một giờ nữa, Angel lên kịp.
Ở bên kia, Albert không thể cứ như vậy lộ liễu đi vào trong lên chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Đợi khoảng hơn một giờ thì Cao Minh Thành cũng đi ra.
Albert hếch mặt với một thuộc hạ của mình lại gần giả như đi ngang qua.

Mắt thấy Cao Minh Thành nói với sở trưởng vài câu rồi rời đi.

Albert nhìn Cao Minh Thành bước lên xe, bản thân cũng quay lại vào xe ngồi.
Trên đường theo chiếc xe của Cao Minh Thành, tên thuộc hạ vừa rồi đi nghe ngóng lúc này đang thuật lại những gì nghe được cho Albert.
"Họ nói về việc điều tra cái gì đó liên quan đến xe và em nghe loáng thoáng cái gì mà vụ tai nạn hai năm trước."
Albert nhíu mày đưa mắt nhìn về chiếc xe phía trước, "Cậu nghe rõ không?"
Tên thuộc hạ gật đầu, "Có vài câu không nghe được."
....
"Cậu nói cái gì?? Anh ấy đến sở cảnh sát điều tra vụ tai nạn năm đó?"
Angel run rẩy ngồi phịch xuống ghế, "Anh ấy nhớ ....nhớ ra cái gì rồi sao?"

"Chị có cho anh ta thường xuyên uống thuốc không đó?"
"Tôi không vào được biệt thự riêng của Cao Minh Thành.

An Tịnh Nhã...con nhỏ đó cảnh giác tôi."
"Tôi nghĩ là Cao Minh Thành chưa biết gì đâu.

Với tính cách của anh ta, một khi đã biết chuyện, tôi với chị...chết chắc."
Angel trừng mắt lên nhìn, "Lên kế hoạch giết Anthea là cậu, người ra tay cũng là người của cậu, tôi trước sau không có LIÊN.QUAN."
Ha.

Albert cười một tiếng híp mắt lại từ trên cao nhìn xuống.
"Nhưng người muốn giết Anthea là chị không phải tôi, người ngày ngày nguyền rủa cô ta chết là chị, người muốn cô ta biến mất mãi mãi cũng là chị.

Chị cũng đừng quên, trong tay tôi có rất nhiều bằng chứng để nói....Chị, mới là người giết Anthea.

Còn tôi cùng lắm chỉ giống như một người được thuê mà thôi."
Angel đứng bật dậy đẩy mạnh Albert lùi về sau, từng bước từng bước đi tới trừng mắt nhìn.
"Cậu cũng đừng quên, là cậu theo đuổi Anthea không thành, nếu Cao Minh Thành biết,....!kết cục của cậu so với tôi...cùng thuyền thì cùng chết."
Angel nói xong xoay người rời đi, trước khi đi còn quay lại nói, "Quay trở về tôi sẽ thăm dò Minh Thành, chuyện anh ấy cho người điều tra ở bên đây cậu tự mà xử lý cho ổn thỏa."
Tiếng đóng cửa vang lên tiếng rầm thật lớn, Albert ung dung ngồi xuống ghế, hai chân bắt chớ nhau ngả người về sau.
"Cùng thuyền thì cùng chết.

Ha, nhưng tôi biết bơi, nên Angel à, nếu chết chị chết một mình đi."
.....
An Tịnh Nhã sau khi quay hoàn thành xong tập đầu tiên thì trở lại thành phố, ngày mai cô còn có một buổi tiệc từ thiện nữa, còn chuyện chuẩn bị cho Lưu Cẩn Thiên và Đường Nhược Vũ đến đoàn làm phim, lịch không biết từ lúc nào đã dày đặc.

Còn Hàm Họa Y vẫn phải ở lại quay cho đến hết chương trình.
An Tịnh Nhã sau khi về công ty liền gọi cho Tạ Tranh đến, hỏi về việc chuẩn bị cho Đường Nhược Vũ và Lưu Cẩn Thiên.
Sau khi nghe Tạ Tranh nói mọi việc vẫn diễn ra theo kế hoạch, An Tịnh Nhã hỏi đến ngày tổ chức họp báo ra mắt phim, tối hôm đó sẽ diễn ra bữa tiệc của đoàn làm phim tổ chức.
Lưu Cẩn Thiên và Đường Nhược Vũ thành công nhận vai phụ chính, nữ chính là An Hi Văn, nam chính là một diễn viên nổi tiếng của giải trí Hoàng Vương thuộc về tập đoàn Mạc Thị.
"Trang phục của hai người họ tôi sẽ chuẩn bị, đây là một số chương trình tôi chọn lọc cho Lưu Cẩn Thiên, anh xem cái nào phù hợp với cậu ấy thì đăng ký cho cậu ấy tham gia.

Trong đó cũng có một số chương trình là bên kia mời, anh cầm về tìm hiểu trước đi.
Tạ Tranh nhận lấy đống giấy tờ An Tịnh Nhã đưa, mắt nhìn qua một lượt gật đầu đã hiểu.

Vừa lúc Giang Minh Triết gõ cửa, nói Lưu Cẩn Thiên muốn gặp An Tịnh Nhã.
Tạ Tranh ánh mắt lóe lên, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, xin phép ra ngoài trước.
An Tịnh Nhã nhớ đến vài hôm trước Lưu Cẩn Thiên nói có chuyện muốn nói với cô, nhìn Lưu Cẩn Thiên ngồi xuống ghế lên tiếng trước.
"Xin lỗi, hôm trước bảo về sẽ nói chuyện với cậu, công việc bận rộn lên quên mất."
Lưu Cẩn Thiên cười đến dịu dàng nói không sao.

"Nói đi, có chuyện gì sao?"
Lưu Cẩn Thiên không vòng vo, nói ngay.
"Tôi không muốn Tạ Tranh làm quản lý."
An Tịnh Nhã ngước mắt lên nhìn, im lặng khoảng vài phút mới lên tiếng.
"Anh không hài lòng cách làm việc của Tạ Tranh?"
Tạ Tranh là người thật sự có năng lực quản lý.
Lưu Cẩn Thiên nói, "Không phải."
"Hai người mâu thuẫn? Anh ta cướp bạn gái của anh sao?" An Tịnh Nhã nghĩ, cái này rất có khả năng.
Lưu Cẩn Thiên lần này không trả lời ngay mà im lặng như đang suy nghĩ.
Ngay lúc An Tịnh Nhã cho rằng cô đoán đúng rồi, định nói một vài câu công tư phân minh, không để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến công việc.
Thì Lưu Cẩn Thiên nói, "Không phải.

Anh ta quấy rối tôi."
Cái bút An Tịnh Nhã đang cầm trên tay liền rơi xuống.
Mặt An Tịnh Nhã ngơ ra một chút, sau đó nhẹ giọng lên tiếng nhắc lại, "Quấy rối?"
Chớp mắt lại chớp mắt, An Tịnh Nhã ngồi thẳng dậy nhìn Lưu Cẩn Thiên.
"Anh chắc là anh ta quấy rối anh."
Tạ Tranh thân hình so với Lưu Cẩn Thiên có chút không bằng, nhỏ hơn và thấp hơn một chút.

Gương mặt cũng...rất nhỏ nhắn ngây thơ, da rất trắng.

Cái này....An Tịnh Nhã nghĩ thế nào cũng sẽ nghĩ đến là Lưu Cẩn Thiên quấy rối Tạ Tranh mới đúng.
Nhưng nghĩ đến bộ mặt thật nham hiểm đầy mưu mô của Tạ Tranh, An Tịnh Nhã ánh mắt đồng cảm nhìn Lưu Cẩn Thiên, nhẹ giọng.
"Anh chịu khổ rồi."
Lưu Cẩn Thiên bá hốc mồm.

An Tịnh Nhã dừng một chút lại nói tiếp.
"Tôi vẫn hy vọng hai người tiếp tục làm việc với nhau.


Về Tạ Tranh, tôi sẽ nói chuyện lại với anh ta.

Nhưng...nếu hai người có mối quan hệ gì...! phức tạp, tôi sẽ không ngăn cấm, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được."
Lưu Cẩn Thiên vừa nghe xong câu cuối của An Tịnh Nhã liền bật lại ngay như lò xo, phủ nhận.
"Chúng tôi không có mối quan hệ đó." Dừng lại một chút lại bổ sung thêm.

"Sau này cũng sẽ không."
An Tịnh Nhã mỉm cười tặng cho cậu một ánh mắt, tôi hiểu mà.
Lưu Cẩn Thiên bất lực, "Tôi nói thật đó."
An Tịnh Nhã vẫn tặng cho anh một nụ cười cổ vũ.
Lưu Cẩn Thiên lúc đến đây cũng đoán được là An Tịnh Nhã sẽ không đồng ý.

Vì Tạ Tranh thật sự rất giỏi, chỉ là lúc trước người dưới trướng của anh không biết tận dụng những cơ hội mà Tạ Tranh giành cho, cho nên mọi người nhìn vào mới cảm thấy Tạ Tranh không có năng lực.
Nhưng Lưu Cẩn Thiên là người hiểu rõ nhất Tạ Tranh rất giỏi, thật sự rất giỏi, còn nham hiểm và bụng một bồ mưu mô.
Đợi Lưu Cẩn Thiên ra ngoài An Tịnh Nhã liền gọi Tạ Tranh tới.
An Tịnh Nhã không phải chỉ vì lý do Tạ Tranh giỏi mà không đổi quản lý cho Lưu Cẩn Thiên, bản thân cô cũng lo lắng, nếu hai người này có gì đó, cô đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không để nó phát triển đến mức sẽ làm cản trở kế hoạch của mình.

Trước mắt xem ra họ vẫn chưa có gì, vậy nên nhắc nhở họ chú ý một chút, dù sao cũng là người trong giới giải trí, còn là đang trong giai đoạn sự nghiệp phát triển.
An Tịnh Nhã cũng biết hiện tại vị trí của mình chưa vững, bản thân cô cũng chỉ tìm được quản lý phù hợp nhất là Tạ Tranh, vì vậy không thể đổi quản lý cho Lưu Cẩn Thiên, nhưng vẫn phải tránh đêm dài lắm mộng.

Vì vậy Tạ Tranh được gọi lên văn phòng của An Tịnh Nhã ngay sau đó.


Bình luận

Truyện đang đọc