VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Cứ như vậy, lời An Hi Văn trở thành mũi nhọn để mọi người chĩa vào An Tịnh Nhã, có một số người còn lớn tiếng chửi, nói đây không phải đồ chơi, An Tịnh Nhã không thể tự do muốn làm gì thì làm được.
"Các người vừa nói cái gì?"
Khang Dụ từ cửa đi vào, nhìn một loạt các nhân viên tụm năm tụm bảy chửi lớn, cau mày đi đến.
Vài nhân viên này vẫn biết, ban cổ đông Peony vẫn đang âm thầm phản đối An Tịnh Nhã tiếp quản công ty, vì vậy thầy Khang Dụ đến liền tranh nhau nói.
"Khang tổng, An Tịnh Nhã kia căn bản chỉ đến đây chơi đùa, nếu thật sự quản lý công ty vậy không phải đem công ty đặt lên đầu ngọn gió sao?"
"Đúng rồi đó Khang tổng.

Cô ta cả ngày chỉ ngồi trong phòng cũng không có giao lưu với mọi người, cũng chẳng thấy làm cái gì.

Đi đến đâu là vênh vênh tự đắc đến đó.

Căn bản là không có làm được việc."
"Khang tổng, cô ta còn mới ngày đầu tiếp quản công ty liền lý lẽ không rõ ràng cấm hoạt động của một diễn viên, đây là ra oai cái gì."
Cứ như vậy người này người kia nhao nhao lên nói, sắc mặt Khang Dụ cũng ngày một âm trầm, thật lâu sau mới nói:
"Các người nói đủ chưa? Nếu đủ rồi, thư ký Trần, nói với bên tài vụ, tháng này tất cả nhân viên ở đây đều cắt tiền thưởng."
"Khang tổng.....?"
Một đám nhân viên sửng sốt tròn mắt nhìn.
"Sao? Ý kiến gì? Các người còn không nhìn lại xem, bản thân mình là thân phận gì, còn người ta là thân phận gì.

Cao tổng phu nhân là người để các người gọi một câu An Tịnh Nhã, hai câu cô ta sao? Các người là cái chức vụ gì mà phán xét sếp của mình, còn không phải chê tiền lương nhiều quá sao? Vậy tôi đây thành toàn cho các người, tiền thưởng tháng này cắt hết không ai được nhận, nếu thấy vẫn nhiều, vậy cắt một năm.

Thế nào, còn muốn bàn tán không đi làm việc?"
"Khang tổng, chúng tôi biết lỗi rồi, bây giờ chúng tôi đi làm việc ngay."
"Nhớ kĩ, Cao tổng phu nhân không phải để các người muốn nói gì thì nói.


Còn có lần sau thì cút ra khỏi đây."
"Chúng tôi biết rồi."
Một đám nhân viên mặt mày sợ hãi rút hết, sau đó chỉ dám nhỏ tiếng nói với nhau.
"Khang tổng tại sao lại còn bảo vệ cô....Cao tổng phu nhân?"
"Muốn bị đuổi việc nữa sao? Đi làm việc đi."
Khang Dụ hừ một tiếng cất nước đi lên trên, vừa đi vừa hỏi thư ký của mình.
"Dạo này người làm cái gì?"
Thư ký Trần hiểu ý là đang nhắc đến ai, nghiêm túc báo lại.
"Thư ký Giang vài ngày nay đi thu thập hồ sơ của quản lý và diễn viên, tất cả đều để trong phòng cho Cao tổng phu nhân.

Mấy hôm trước, nghe nói có một nghệ sĩ đối với quản lý của mình không tôn trọng bị Cao tổng phu nhân bắt được vì vậy bị cấm hoạt động.

Ngày hôm trước, một diễn viên tuyến ba là Lưu Cẩn Thiên theo thông báo của thư ký Giang sẽ không chịu sự quản lý của người quản lý hiện tại nữa mà do trực tiếp quý công ty quản lý.

Còn có, ngày hôm qua Cao tổng phu nhân ra ngoài đi ăn cơm cùng một quản lý, tên Tạ Tranh, lúc về lại công ty, hai người ở trong phòng không biết nói chuyện gì nhưng tận chiều tối mới thấy người quản lý này đi ra."
"Tạ Tranh? Ở trong phòng đến tận chiều tối?" Khang Dụ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn thư ký của mình.
Thư ký Trần dường như hiểu được suy nghĩ của ông, vội rút ra một tấm ảnh nói.
"Là người này.

Tuy là đàn ông, nhưng là da trắng, môi đỏ, thân hình mảnh mai, vừa nhìn đã biết....."
Nói đến đây thư ký Trần có chút đỏ mặt, khụ một tiếng nói tiếp.
"Người này trước kia từng có vài ông chủ lớn đánh chủ ý....bao nuôi, nhưng vì từ chối, cho nên có năng lực tốt nhưng lại không được chú ý đến, ngược lại tất cả mọi người đều né tránh không muốn hợp tác cùng diễn viên dưới trướng cậu ta.

Nhưng sáng nay có thông tin nội bộ.....Tạ Tranh hiện tại đã là quản lý không dẫn dắt ai, thông báo được đưa ra từ ban thư ký của Cao tổng phu nhân."
Khang Dụ ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn lên đống tài liệu trên bàn.
"Cao tổng là người tài, những người cậu ấy để ý đến đều là những người tài giỏi, tôi tin tưởng vào con mắt của cậu ấy.

Cậu ấy vài hôm trước đích thân đến đây, nói với tôi đặt niềm tin ở cô gái này.

Tôi lúc đó vẫn còn bất mãn, một cô gái 21 tuổi từng bị mang tiếng là phế vật thì có thể làm được gì.

Nhưng nhìn xem hiện tại, cô gái này....!thu thập một quản lý có năng lực nhưng không được ai chú ý, lại từ từ thu nhận một diễn viên giỏi trước giờ bị người khác chèn ép.

Nghe nói, hai chị em nhà họ An tình cảm không được tốt, An Hi Văn hiện tại là nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất, cậu đoán xem tiếp theo người cô ấy sẽ thu thập sẽ là ai."
"Khang tổng, ý ngài là.....!Cao tổng phu nhân muốn đạp đổ An Hi Văn.

Người cô ấy thu thập tiếp theo chắc chắn là một nghệ sĩ nữ.

Người hiện tại có nhân khí tốt nhất, được đề ý nhiều nhất sau An Hi Văn là Hana Trần, có khi nào Cao tổng phu nhân đang tiếp cận người này không?"
"Cứ đợi xem tiếp theo, vị phu nhân này của chúng ta muốn làm gì."
..


...
Mộng Phạn xách hai chiếc túi, một nhỏ một lớn đi vào công ty, đưa đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, há hốc miệng wow một tiếng.
"Đúng là công ty giải trí của Cao thị, to lớn quá đi."
Mộng Phạn một tay cầm túi, một tay đưa lên che mặt cảm thán.

Đúng lúc này có người đi đến vỗ nhẹ vai cô.

Mộng Phạn giật mình quay người lại.

"Giang....!Thư ký Giang."
"Tôi còn tưởng nhìn nhầm, là Mộng Phạn thật à.

Sao lại đến đây?"
Mộng Phạn hai tay cầm túi đưa lên, đôi mắt to tròn đầy ý cười, nói:
"Đây là pudding mà thiếu phu nhân thích ăn nhất.

Là thiếu gia lúc sáng đi làm đặc biệt nói bác sĩ dinh dưỡng lên đơn cho đầu bếp làm.

Vừa làm xong tôi liền mang đến đây, vừa hay có đồ ăn để thiếu phu nhân ăn cho đỡ đói đến giờ cơm trưa.

Đúng rồi thư ký Giang, bữa trưa của thiếu phu nhân anh đặc biệt lưu ý một chút.

Cái này...."
Mộng Phạn rút từ trong người ra một từ giấy gấp làm tư đưa cho Giang Minh Triết.

" Tôi có kêu bác sĩ dinh dưỡng ghi những món ăn cần lưu ý cho bữa trưa của thiếu phu nhân, mang đến đây đưa cho anh để anh chú ý bữa trưa của cô ấy."
Giang Minh Triết nhìn Mộng Phạn, nhịn không được bật cười, đưa tay cốc nhẹ lên trán cô ấy.
"Cô có phải đối với thiếu phu nhân nhà mình quá sùng bái không? So với Cao tổng, tôi ngược lại nghĩ cô là chồng cô ấy hơn.


Lo lắng quá rồi."
Mộng Phạn nhăn mặt bĩu môi nhìn Giang Minh Triết.

"Thiếu phu nhân là thiếu phu nhân của tôi, tôi không lo cho cô ấy thì lo cho ai.

Nè, anh cầm lên cho thiếu phu nhân đi."
"Đợi ở đây đi rồi đưa cho thiếu phu nhân nhà cô.

Chút nữa cô ấy sẽ xuống đây chuẩn bị đi ra ngoài, tiện sẽ ăn bánh pudding mà cô ấy thích khi đi trên đường.

Tôi bây giờ phải ra lấy xe.

Đi trước.

À, cái này cho cô."
Giang Minh Triết đặt vào tay Giang Minh Triết một ly cà phê vẫn còn hơi nóng, "Tôi vừa mua xong, chưa có uống, cô uống đi.

Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, ra ngoài ăn mặc đừng phong phanh quá, uống cà phê đi cho ấm người." Nói xong liền đi ra ngoài.
Mộng Phạn chẹp một tiếng nhìn ly cà phê nóng cầm trên tay, vừa xoay người định tìm chỗ nào ngồi đợi An Tịnh Nhã xuống thì đụng phải một người đang đi đến.

Vì vậy ly cà phê liền đổ hết ra ngoài, đổ lên bàn tay múp míp trắng hồng của Mộng Phạn, và lên bộ quần áo của người vừa đi đến.




Bình luận

Truyện đang đọc