VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Một cô gái trắng trẻo, mặc váy cúp ngực đi đến, rất tự nhiên mà ôm cánh tay Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành lạnh giọng trả lời: "Chuyện gì?"
An Tịnh Nhã sững người, giọng nói vừa rồi là vang lên ngay đằng sau cô, vậy có nghĩa, bàn tay vừa rồi là của...
Tịnh Nhã mím môi, cụp mắt không nói gì, bàn tay vừa rồi ầm thầm lau vào váy.

Không hiểu là cảm giác sinh ra từ đâu, nhưng biết bàn tay vừa rồi cô chạm vào là tay của Cao Minh Thành cô lại có cảm giác chán ghét.
Hàm Hoạ Y không trả lời câu hỏi của Cao Minh Thành, liếc mắt nhìn đến An Tịnh Nhã.

Sau đó Tịnh Nhã liền nghe thấy một giọng điệu mỉa mai bên tai.
"Đây...!không phải phế vật nhị tiểu thư An gia sao?"
An Tịnh Nhã như không nghe thấy vẫn nhắm mắt không phản ứng lại.

Cao Minh Thành đẩy tay Hàm Hoạ Y đang ôm chặt tay mình ra, giọng khó chịu: "Không có chuyện gì thì về."
Hàm Hoạ Y trừng mắt với An Tịnh Nhã một cái rồi quay sang Cao Minh Thành dịu giọng ngoan hiền.
"Minh Thành, tối mai Hàm gia tổ chức ngày thành lập tập đoàn.

Hôm nay thuận tiện là chủ nhật, anh cùng em đi chọn lễ phục được không?"
"Còn bận việc." Cao Minh Thành lạnh lùng trả lời lại, trong khí đó mắt vẫn nhìn chằm chằm vào An Tịnh Nhã đang không có biểu hiện gì.
"Không phải hôm nay chủ nhật sao? Anh còn bân cái j?" Hàm Hoạ Y giở giọng nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay Cao Minh lắc lắc, còn cố ý cọ cọ bộ ng ực của mình vào cánh tay anh.
Cao Minh Thành không thèm để ý, cũng chẳng thèm trả lời lại.

Mộng Phạn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Cao Minh Thành thì cúi đầu chào rồi bước đến đến cạnh An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã nghe thấy giọng Mộng Phạn đã quay trở lại, lúc này mới mở mắt ra nói: "Mộng Phạn, không khí chỗ này ngột ngạt quá, đưa tôi tới chỗ khác dễ thở hơn một chút được không?"
Mộng Phạn ngượng ngùng chưa biết nên trả lời như thế nào.

Thiếu gia còn đứng đây, thiếu phu nhân lại nói như vậy, này....!không khí cũng quá kì dị rồi.
Mộng Phạn chần chừ đang định đẩy An Tịnh Nhã đi thì bị một cánh tay khác chặn lại.

Ngẩng lên liền nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Cao Minh Thành, tay đành phải rụt về, chân lùi lại sau vài bước.
Cao Minh Thành đứng sau An Tịnh Nhã, đầu hơi cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô, giọng không thấp không cao:
"Người vừa mới lấy vợ, có thể rảnh được sao?"
Nói xong liền đẩy Tịnh Nhã đi.
Mộng Phạn và Hàm Hoạ Y đều ngây ra như phỗng không hiểu gì.

Đại loại chính là bất ngờ về thái độ của Cao Minh Thành đối với An Tịnh Nhã.

Cả Lạc Thành này ai cũng biết, nhị tiểu thư An gia cưới về cửa Cao gia không có sự chấp thuận của Cao Minh Thành, bằng chứng chính là việc Cao Minh Thành không xuất hiện ở lễ cưới.

Nhưng hiện tại mới chỉ qua một ngày mà Cao Minh Thành lại có thái độ thân mật như vậy với An Tịnh Nhã.

Thử hỏi xem, những người chứng kiến có thể không bất ngờ sao?
An Tịnh Nhã mím chặt môi im lặng không nói gì nhưng sự chán ghét lại bộc lộ rõ nơi đáy mắt.

Đợi xe được đẩy đi một đoạn, Tịnh Nhã mò tay đến nút dừng trên tay cầm bên phải ấn xuống.

Xe lăn ngay lập tức liền dừng lại.

Cao Minh Thành cúi đưa nhìn.

An Tịnh Nhã làm như cái gì cũng không biết, cũng chẳng nói chữ nào, tay cầm điện thoại giữ nút nguồn, điện thoại ngay lập tức được kết nối.

"Nhã Nhã!" Giọng Lộ Khiết truyền đến từ bên kia.

An Tịnh Nhã thản nhiên nói chuyện:
"Khiết Khiết, mai cậu đến giúp mình tập luyện được không? Hôm nay không tập luyện, mình cảm thấy trong người rất khó chịu.

Nếu không, cậu tới đón mình, chúng ta tới phòng tập ở bệnh viện cũng được."
Vẻ mặt và trạng thái của An Tịnh Nhã hoàn toàn là "bơ" đẹp Cao Minh Thành, coi như xung quanh cô không có ai hết.


Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn Cao Minh Thành khó chịu mà rời đi.

Cao Minh Thành lại chẳng khó chịu gì, vẫn đứng im lặng đứng đằng sau nghe vợ và bạn thân của vợ nói chuyện.

Đây...!quả là một người đàn ông có tính kiên nhẫn cao.

Rất lâu sau, thời gian cũng phải trôi qua cả nửa tiếng đồng hồ rồi thì cuộc trò chuyện mới kết thúc.

An Tịnh Nhã thật bất ngờ, Cao Minh Thành vậy mà còn đứng đằng sau, liền cao giọng gọi: "Mộng Phạn!"
Mộng Phạn rất nhanh đã chạy đến: "Thiếu phu nhân."
"Tôi muốn lên phòng."
Mộng Phạn: " Dạ!"
Sau đó tiến đến muốn đưa người đi, nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy thiếu gia nhà mình bế thiếu phu nhân lên, một đường đi lên tầng rồi.

Thiếu nữ mười tám tuổi rất hồn nhiên, mặt đỏ ửng lên ngượng ngùng quay đi nơi khác.

An Tịnh Nhã vẻ mặt sốc hoàn toàn, muốn đẩy người ra nhưng không đẩy được.

Cao Minh Thành từ đầu tới cuối đều đứng sau lưng An Tịnh Nhã lên còn chưa được nhìn rõ diện mạo của cô, lúc này mới cúi mặt xuống nhìn, vẻ mặt sau đó lại không giấu được sự bất ngờ.

Người phụ nữ này....!gương mặt này...sao nhìn lại quen đến vậy? Còn có cảm giác hình như tim đập mạnh hơn.

Đến lúc cảm nhận được êm ái của nệm, sự chán ghét của An Tịnh Nhã mới thả lỏng một chút.

Cô cố gắng nhích người về phía sau, mặt lạnh không cảm xúc.

Cao Minh Thành vẫn im lặng đứng cạnh giường không có ý định rời đi ngay.


Tuy mắt không thể nhìn thấy nhưng Tịnh Nhã vẫn biết Cao Minh Thành đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác khó chịu trong người không hiểu sao lại giảm xuống.

"Đã từng gặp nhau?"
An Tịnh Nhã nhướng mày hướng cái nhìn về phía phá ra giọng nói, khó hiểu.

Từ đầu vụ tai nạn hai năm trước, An Tịnh Nhã luôn được chữa trị ở nhà, trong suốt hai năm chỉ có đi từ nhà đến bệnh viện, rồi từ bệnh viện về nhà.

Thử hỏi xem cô lấy thời gian ở đâu ra mà đi gặp người khác.

Cái tên " Cao Minh Thành" đối với cô cũng rất là xa lạ, An Tịnh Nhã cũng khẳng định trước khi gặp tai nạn cô chưa gặp người nào có cái tên này.

An Tịnh Nhã giống như lười không muốn trả lời những câu hỏi ngu ngốc nên cô im lặng cúi đầu không nói gì.

"Ngẩng mặt lên."
An Tịnh Nhã vẫn cúi mặt làm như không nghe thấy, khoảng một phút sau cảm giác, cằm đột nhiên truyền đến cảm giác đau.

Cao Minh Thành tay bóp chặt cằm An Tịnh Nhã ép cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình.




Bình luận

Truyện đang đọc