VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Chiều hôm đó Cao phu nhân quay trở lại bệnh viện, quyết định nói ra hết mọi chuyện.

Cao phu nhân nhìn Mạc Tu Kiệt ngồi đối diện, thở dài một hơi, "Chắc cháu cũng đoán được là ai làm rồi phải không?"
Mạc Tu Kiệt lẳng lặng ngẩng đầu, sau đó cũng không nói gì, hẳn nhiên như một lời đáp lại.

Chuyện phải kể bắt đầu từ khi Mạc Tịnh Kỳ còn nhỏ đã qua Pháp sống.

Ngoại trừ các nhánh cận huyết của gia tộc thì Mạc gia không còn ai nhớ gia chủ Mạc gia có một nhị vị tiểu thư nữa.

Đến khi Mạc Tịnh Kỳ mười tám tuổi quay trở về nước, Mạc lão phu nhân cùng Mạc lão gia muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật muộn cho con gái, đồng thời giới thiệu con gái với mọi người, tuyên bố tài sản một nửa của ông sẽ giành cho đứa con gái nhỏ này, còn một nửa là cho con trai, bởi vì...!Đại tiểu thư Mạc gia không phải con ruột của Mạc lão mà là của người anh trai ông, cô có phần thừa hưởng gia sản riêng của cha mẹ để lại.

Chỉ là không ngờ, lúc bữa tiệc bắt đầu nhị tiểu thư biến mất, đợi lúc bữa tiệc gần kết thúc thì có người phục vụ đến nói rằng nhìn thấy cô lên phòng cách tầng sảnh tiệc này mấy tầng lầu.

Mạc lão cùng phu nhân và đại tiểu thư Mạc gia cùng đi lên xem, nghĩ rằng chỉ là con gái mệt nên lên nghỉ ngơi.

Nhưng lúc phục vụ mở cửa, một nam một nữ nằm ôm nhau trên giường, quần áo vất tán loạn dưới đất.

Mạc lão giận đến tím mặt liền ra tay đánh con gái, Mạc phu nhân cũng chỉ biết đứng bên cạnh khóc chỉ trích con gái sao lại dại dột như vậy.

Nhưng nhị tiểu thư vốn không biết gì, bị đánh cũng vẫn ngơ ngác không hiểu.

Mạc lão tức giận chỉ thẳng mặt nói lời không hay với con gái mình, sau đó đuổi cô ra khỏi Mạc gia, bữa tiệc hôm đó cũng kết thúc, cũng không ai biết chuyện gì.

Chỉ có Mạc Tịnh Kỳ không hiểu, ngồi ngơ ngác trên giường nhìn người đàn ông cả người đều không mặc đồ nằm bên cạnh.


Thiếu nữ mười tám cứ như vậy chết lặng đi, đến lúc đứng trong làn mưa giữa đường lớn vẫn không thể hiểu được.

Cổng lớn Mạc gia đóng chặt, hẳn nhiên đã muốn gạch tên nhị tiểu thư này.

Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó.

Mạc Tịnh Kỳ đi lang thang trên đường, còn bị bọn lưu manh kéo vào trong hẻm muốn làm nhục.

Thiếu nữ ngây thơ kịch liệt chống lại, bị đánh đến cả người đầy thương tích ngất lịm đi.

May mắn được một người đàn ông đi qua cứu.

Người đó là An Thẩm.

Lúc đó An Thẩm không phải người thừa kế An gia, không được coi trọng, ở bên ngoài làm việc vất vả đi làm thêm, tình cờ cứu được Mạc Tịnh Kỳ.

Từ lúc tỉnh dậy Mạc Tịnh Kỳ một lời cũng không nói, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm về phía trước, một tiêu cự nhỏ cũng không có.

Mặc kệ An Thẩm ở bên cạnh có nói gì, thiếu nữ mười tám cũng chẳng có phản ứng, giống như một cái xác không hồn, ngày ngày bó gối ngồi ở góc giường.

Nhưng An Thẩm vẫn không từ bỏ, ngày ngày chăm sóc cô, còn cùng cô mỗi tối ngồi tâm sự.

Một thiếu nữ mười tám trả qua cú sốc lớn, lúc này có một người chịu ở cạnh, dù không biết chuyện gì vẫn ân cần chăm sóc an ủi, trái tim nhỏ bé cứ như vậy rung động, cứ như vậy ôm người đàn ông bên cạnh khóc cả một đêm.

Cũng vì lý do này, Mạc Tịnh Kỳ một lòng hướng về An Thẩm, tin người đàn ông này vô điều kiện.

Nhưng cô một lời cũng không nói về thân phận mình cho An Thẩm biết, cũng không nói chuyện gì đã xảy ra với cô.

An Thẩm lúc đó tôn trọng cô cũng không hỏi.

Dần dần, qua một năm, Mạc Tịnh Kỳ cùng An Thẩm sống với nhau có tình cảm, trải qua ái dục một đêm, Mạc Tịnh Kỳ ngây ngốc nhìn vết máu đỏ trên giường.

Lúc ra ngoài thì gặp lại người đàn ông năm trước ngủ trên giường với mình, Mạc Tịnh Kỳ một hai kéo người đó lại hỏi.

Người đàn ông ngại phiền liền nói, là đại tiểu thư Mạc Như Ân của Mạc gia thuê làm như vậy, nhưng cũng chỉ là lên giường nằm đắp chăn, còn chưa có chuyện gì xảy ra.

Mạc Tịnh Kỳ ngây ngốc chạy đến Mạc gia gọi cổng, gọi ba mẹ, gọi đến khàn cả giọng thì Mạc Như Ân mới từ từ đi ra.

"Tại sao chị lại làm như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi là em gái chị mà." Mạc Tịnh Kỳ vừa khóc vừa gào lên với chị gái mình.

Người trước mặt lại nhếch môi cười một cái, đem một sấp ảnh đáp vào mặt Mạc Tịnh Kỳ.


Trong mỗi tấm ảnh là Mạc Tịnh Kỳ ôm một người đàn ông khác nhau, đều là những người xa lạ.

Mạc Như Ân giọng nói mỉa mai cất lên:
"Tao đã đưa cho ba mẹ xem những tấm ảnh này, mày nghĩ họ còn cần mày không? Biết điều thì cút đi, đây là lời họ muốn tao chuyển cho mày, còn kêu mày làm mất mặt gia tộc, muốn giết mày.

Sao, hay là mày muốn vào trong, vậy mời.

Nhưng xác mày bị ném ở đâu cũng sẽ không có người quản đâu."
Sau đó là từng tiếng cười lạnh vang vọng.

Trong ký ức của Mạc Tịch Kỳ, nó đã trở thành nỗi ám ảnh.

Tất cả chỉ vì hai chữ “tài sản”.

Mạc Như Ân ganh ghét Mạc Tịnh Kỳ, từ nhỏ đã được ở bên Pháp học tập, sau khi về còn được thừa kế toàn bộ một nửa gia sản của gia chủ.

Cô ta lại chỉ được phần thừa kế ít ỏi của cha mẹ để lại.

Là cô ta suốt thời gian khó khăn của gia chủ ở bên cạnh ông, ông lại một tài sản cũng không đưa cho cô ta, lại giao hết cho con trai con gái mình.

Còn đứa con gái là cô ta, từ nhỏ cùng gia đình ông ta khó khăn chống đỡ công ty, tài sản thừa kế lại không có.

Ai cam tâm, chuyện này có ai cam tâm.

Mạc Tịnh Kỳ cũng mất hết niềm tin của ba mẹ, trở về căn nhà nhỏ của An Thẩm ngồi ngây ngất một ngày, cũng từ đó về sau, Mạc Tịnh Kỳ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Bách Di Giai với trái tim chịu nhiều tổn thương.

Sau đó cô có con đầu lòng, một người phụ nữ tìm tới nhà, nói cô cướp chồng người khác, còn mang thai một tạp chủng.

Lúc giằng co qua lại, Mạc Tịnh Kỳ không may ngã, vì vậy liền mất con.


Cũng là lúc đó cô mới biết, người đàn ồn ngày ngày ở bên cạnh mình những ngày tháng khó khăn, vậy nà lại là người thừa kế của An gia, còn có đính ước với một vị tiểu thư môn đăng hộ đối.

Mạc Tịnh Kỳ lúc đó trong tay không có gì, không phải nhị tiểu thư của Mạc gia, chỉ là cô gái được An Thẩm cứu về.

An Thẩm muốn ly hôn, nhưng Mạc Tịnh Kỳ một hai không đồng ý, muốn đợi An Thẩm quay về làm An Thẩm ngày xưa.

An Thẩm thật ra cũng rất yêu Mạc Tịnh Kỳ, vì vậy không ép cô, nhưng vẫn cưới người khác, vào ở trong biệt thự.

Căn nhà nhỏ bé nhưng mùa đông lại cực kỳ ấm áp, nhưng năm nay lại lạnh lẽo lạ thường.

Mạc Tịnh Kỳ ngồi ngây ngẩn bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời tuyết rơi, đợi mãi cũng không thấy chồng mình quay trở về làm ấm căn nhà nhỏ.

Chỉ biết vợ mới của An Thẩm sinh con rồi, một cô công chúa nhỏ.

An Thẩm thời gian đó liên tục đến thăm cô, một lời, hai lời cũng đã có thể sưởi ấm lòng của cô gái.

Mạc Tịnh Kỳ mang thai lần hai, An Thẩm lại đưa cô đến vùng nông thôn hẻo lánh, nói rằng bây giờ trong nhà rất loạn, đợi cô sinh xong, cũng giải quyết chuyện trong nhà xong sẽ đến đón cô cùng con gái về, sau đó đưa cho cô một tập tiền rồi bỏ đi.

Nói là đợi, là đợi đến tận lúc Mạc Tịnh Kỳ nằm trên giường vượt cạn sinh con, An Thẩm đến làm giấy khai sinh, lại muốn cô tiếp tục đợi.

Lúc này, Mạc Tịnh Kỳ đã hoàn toàn chết tâm với tất cả, cũng không muốn đợi nữa, một xu của An Thẩm cũng không cần, một mình nuôi con gái.




Bình luận

Truyện đang đọc