VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Cứ như vậy thời gian trôi qua, khi An Tịnh Nhã được hơn mười tuổi, Mạc Tịnh Kỳ vì sức khỏe suy yếu, cuối cùng chỉ có thể để lại con gái nhỏ một mình ngồi ngây ngốc bến cạnh.

Đến lúc ra đi, bà vẫn nắm chặt tay con gái, nói với cô bé, phải sống thật tốt, ra đi trong đau khổ, chỉ có con gái nhỏ bên cạnh, trong căn ngà nhỏ bé sập xệ.

Cao phu nhân nói đến đây đã không kìm được nước mắt, lấy khăn tay lau nước mắt, lại nghe j ngào kể tiếp.

Bà quen Mạc Tịnh Kỳ khi cô còn ở bên Pháp, lúc đó bà đang mang thai Cao Minh Thành, đến một tiệm bánh mua bánh liền gặp một cô gái mười sáu tuổi, xinh như hoa, nụ cười như hoa hướng dương nở dưới nắng mặt trời, lúc đó bà rất có cảm tình.

Vì vậy hai người liền thân nhau, gọi một tiếng chị chị em em, mỗi ngày đều cùng nhau nói chuyện.

Về sau bà có thai lần hai, nhưng lúc đó Cao gia xảy ra nội chiến, có người phản lại ý của gia chủ, vì vậy chồng bà đưa bà đến một vùng nong thôn nhỏ lại hẻo lánh để an dưỡng tạm, đợi mọi chuyện trong Cao gia yên ổn thì trở về.

Cũng là lúc đó bà gặp lại Mạc Tịnh Kỳ, lúc đó An Tịnh Nhã vừa sinh, vẫn còn đỏ hỏn, nhỏ bé nằm trên tay mẹ.

Hai chị em gặp lại nhau, vốn là chuyện mừng.

Nhưng Cao phu nhân lúc đó biết thận phận của Mạc Tịnh Kỳ, nhưng lại thấy cô khổ sở như vậy ở đây, không nhịn được liền hỏi.

Mạc Tịnh Kỳ đối với người chị này đặc biệt tin tưởng , vì vậy kể toàn bộ mọi chuyện cho bà.

Cao phu nhân lúc đó thật muốn đến Mạc gia, nhưng Mạc Tịnh Kỳ một hai ngăn cản, còn quỳ xương cầu xin.

Mạc Tịnh Kỳ không cầu danh lợi quyền lực hay tài sản, cô đã quá mệt mỏi, cảm thấy mọi người đều rất đáng sợ, hiện tại chỉ mong con gái sống an ổn một đời.


Cao phu nhân đáp ứng, nói với cô, nếu có chuyện gì thì nhất định phải đến tìm bà, không thể chịu khổ.

Nhưng đến tận một ngày của mười năm sau, Cao phu nhân bỗng nhiên nhận được một bức thư, trong đó Mạc Tịnh Kỳ viết rõ tình hình sức khỏe của bản thân không tốt, không thể chống đỡ nổi nữa, xin Cao phu nhân giúp đỡ, chăm sóc con gái.

Nhưng bà không hy vọng con gái sống trong hào môn, không muốn con gái lại lần nữa giống như bà, hào môn không phải nơi thích hợp để trưởng thành.

Nguyện vọng duy nhất chính là, muốn Cao phu nhân đưa con gái bà ra nước ngoài, tránh xa Mạc gia cũng như An gia, lớn lên cưới một người chồng bình thường, không phải ngày ngày sống trong tính kế.

Tiếc rằng Cao phu nhân đến muộn, lúc bà đến An Tịnh Nhã đã được An Thẩm đưa đi.

Bà lại không thể chạy đến An gia đòi người, vì vậy chỉ cho người theo dõi mấy ngày, thấy An Tịnh Nhã không sao thì cũng an tâm.

Sau đó bà lại qua Mĩ, chuyện ở An gia cũng không để ý được nữa.

Đến tận mãi về sau này khi bà về nước chuẩn vị hôn nhân cho con trai, nghe nói là An gia muốn liên hôn, gả con gái lớn.

Cao phu nhân lại biết được tình trạng của An Tịnh Nhã ở An gia, biết rằng năm đó bà đã sai thật rồi, đáng ra không nên để An Tịnh Nhã ở lại An gia.

Vì vậy bà quyết định chọn An Tịnh Nhã làm con dâu, nếu không phải An Tịnh Nhã, sẽ không có liên hôn gì hết, nói thẳng ra là Cao gia không cần phải dựa vào gia tộc nào để chống đỡ.

An gia không thể làm gì được, lại nghĩ An Tịnh Nhã tàn phế sẽ nhanh chóng bị chán ghét, vì vậy đồng ý.

Chuyện sau này như thế nào thì ai cũng biết.

Cao phu nhân kể sau, giọng lạc đi, khóc đến nghẹn lời.

Mạc Tu Kiệt thì cả người đều tỏa ra mùi sát khí nặng nề, hai tay hai bên chỉ quần cuộn chặt lại, hàng lông mày nhíu chặt vào, hẳn nhiên là vô cùng giận.

Cao Minh Thành vừa định đưa khăn giấy cho mẹ mình, lại nhìn ra sau bà thấy An Tịnh Nhã không biết từ khi nào đã đứng yên lặng ở sau, hai mắt thẫn thờ nhìn vào trong.

"Nhã Nhã....!"
Một tiếng gọi của Cao Minh Thành đã khiến cả Mạc Tu Kiệt và Cao phu nhân kinh ngạc, vừa quay đầu lại thì thấy An Tịnh Nhã, cả người đều run lên.

An Tịnh Nhã cất từng bước chân nhẹ nhàng đu vào, trong phút chốc căn phòng chỉ vang lên tiếng giày cao got.

An Tịnh Nhã đến trước mặt Cao phu nhân, mất máy môi run run nói, "Lời mẹ vừa nói....tất cả đều là thật?"
Cao phu nhân yên lặng không đáp, đưa khăn tay chấm nước mắt, rồi đi đến ôm chặt An Tịnh Nhã vào lòng, nhẹ giọng.

"Mẹ xin lỗi.


Là mẹ không tốt."
"Mẹ con....hóa ra mẹ.....!Mẹ mỗi đến đều lén con ngủ say mới khóc, con nghĩ rằng mẹ vì đau chân nên không ngủ được, hóa ra mẹ lừa con.

Mẹ mỗi sáng đều nhìn ra cổng, hóa ra không phải để nhìn xem đàn vịt của ông Tư có đi qua không, mà lại đợi người đàn ông đó quay về."
An Tịnh Nhã bật khóc, ở trong lòng Cao phu nhân khóc nấc lên từng tiếng.

Mẹ cô, hóa ra bà toàn nói dối cô, nói dối lâu như vậy, mỗi lời mẹ nói ra đều là nói dối.

"Tại sao bọn họ có thể đối xử với mẹ con như vậy, bà ấy rất tốt mà, rất nhân từ.

Sao bọn họ có thể làm như vậy với mẹ...."
Thật lâu sau mới có thể ổn định cảm xúc của An Tịnh Nhã, Mạc Tu Kiệt ngồi khụy một chân xuống trước mặt An Tịnh Nhã, gương mặt thường ngày lạnh lùng, lúc này nhu hòa đến kì lạ.

"Tiểu Nhã, là cậu không tốt, lâu như vậy mới tìm được con." Mạc Tu Kiệt lúc này như đã xưng hô quen, mặt không chút ngượng.

An Tịnh Nhã lại không như vậy, cô rụt tay lại, lạnh lùng nói.

"Mạc tổng, lời của ngài thật không dám nhận.

Tôi cùng Mạc gia không có quan hệ."
Mạc Tu Kiệt có bao nhiêu khổ sở, An Tịnh Nhã có bấy nhiêu căm hận.

Cao phu nhân lúc này phải giảng hòa.

"Tiểu Nhã.

Thật ra tất cả những việc xảy ra với mẹ con, cậu của con không biết.

Nếu như cậu ấy biết..." Cao phu nhân chuyển ánh mắt đến trên người Mạc Tu Kiệt, "Nếu như cậu ấy biết, An Thẩm sẽ không sống được đến ngày hôm nay, Mạc Nhu Ân cũng không thể tự do tự tại sống ở nhà chính Mạc gia làm đại tiểu thư bao nhiêu lâu nay.


Lại hướng Mạc Tu Kiệt cười nói.

"Lúc cháu còn nhỏ bác đã gặp cháu, cháu ngày nào sau khi học xong cũng chạy đến tiệm bánh, đòi chị cháu làm bánh riêng cho cháu ăn.

Chị cháu chiều cháu, cháu ăn đến mức sâu răng mà cô ấy vẫn không nỡ cấm cháu ăn bánh.

Lại học làm loại bánh ít đường cho cháu ăn.

Lúc đó cháu rất năng động hoạt bát, so với bây giờ bác gặp lại đã có chút không quen.

Thời gian đã qua lâu như vậy, cháu lúc đó lại còn nhỏ, chắc cháu cũng chẳng còn nhớ bác."
Mạc Tu Kiệt gật đầu, "Cháu quả thật không nhớ ra bác, nhưng cháu vẫn nhớ...!Cháu bị sâu răng, là chị cháu ban ngày đi học, đêm muộn lại thức học làm bánh ít đường cho cháu ăn.

Lúc ra ngoài đưa cháu đi chơi còn luôn dắt tay cháu không rời, nói với cháu rằng: nếu em bỏ tay ra, người ta sẽ bắt em rời xa chị, sẽ vất em ra ngoài trái đất cho người ngoài trái đất ăn thịt.

Lúc đó cháu sợ, một bước cũng không rời chị ấy.

Sinh nhật mười tám tuổi của chị ấy, cháu cũng muốn làm bánh cho chị ấy, nhưng không biết làm, để bị thương, còn làm rối tung nhà bếp.

Chị cháu không giận, còn chỉ cháu cách làm bánh."
Mạc Tu Kiệt cúi đầu không nhìn ra sắc mặt, ,"Chị ấy vẫn luôn như vậy, luôn để người ta bặt nạt."


Bình luận

Truyện đang đọc