VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Sau khi ra khỏi Thanh Nguyệt cung đi thêm vài nơi nữa, An Tịnh Nhã bỗng nhiên hỏi:
"Chưa tới Hoa cung sao?"
Quản lý hơi nghệt mặt ra, "Không phải vừa rồi tôi có nói qua đó sao.

Hoa cung chúng tôi vẫn chưa mở cửa được, cũng không rõ tình trạng bên trong có xuống cấp như thế nào không.

À, mặc dù nhìn từ bên ngoài nó khá chắc, nhưng cũng gần một nghìn năm mà.

Vì vậy nơi đó chúng tôi vẫn phong tỏa không có mở cửa cho du khách vào tham quan."
"Không phải có thể đung dụng cụ chuyên dụng để vào trong sao?"
An Tịnh Nhã nghe Cao Minh Thành nói vậy lại hướng ánh mắt lấp lánh nhìn quản lý.
"A, thật ra đúng là như vậy.

Nhưng...hai vị...!À, được rồi, tôi sẽ gọi điện hỏi thử ý cấp trên.

Nếu được tôi sẽ mang thang đến." Quản lý nói xong thì rút điện thoại ra đi đến cây cầu cách đó vài bước chân gọi điện thoại.
"Thành Thành, em có cảm giác rất lạ."
Cao Minh Thành nghe vậy thì quay sang nhoe mắt quan sát nghĩ nét mặt cô rồi hỏi.
"Em cảm thấy lạ chỗ nào? Chẳng kẽ trong người không khỏe sao?"
An Tịnh Nhã mỉm cười tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, "Đột nhiên tin đập rất mạnh, giống như đang hồi hộp vậy."
Cao Minh Thành đưa tay vuốt nhẹ bên má cô, "Chắc do em háo hức quá thôi.


Nếu như cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với anh ngay."
"Nơi này âm dương không cân bằng, anh cũng cẩn thận một chút."
"Anh là đàn ông khỏe mạnh dương khí tốt, em đừng quá lo."
Quản lý nói chuyện điện thoại rất nhanh đã quay trờ lại, "Giám đốc đã đồng ý.

Nhưng nếu vào bên trong chẳng may gặp tai nạn gì ví dụ như cái kia sập xuống hay đại loại như vậy thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Cao Minh Thành nghe vậy liếc mắt nhìn ánh mắt mong chờ của An Tịnh Nhã, sau đó đưa tay ra cầm điện thoại của quản lý ghi âm lại vài cây nói đảm bảo sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu như có tai nạn gì đó xảy ra.
"Như vậy được chưa."
Quản lý gật đầu lại gật đầu, tay đưa ra nhận lại điện thoại, ánh mắt lại đầy sự sùng bái nhìn Cao Minh Thành.
Đúng là ông lớn, làm việc quả nhiên dứt khoát.

Quản lý vừa sùng bái vừa cảm thán dẫn Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã quay ngược lại hướng Đông đi đến Hoa cung.
Quản lý lấy ra thang sắt ở gần đó mang đến dựng ở bức tường khá chắc, ông vỗ nhẹ vào bức tường rồi nói:
"Được rồi, có thể leo vào rồi.

Cao tổng, ngài trở vào trước chứ."
Cao Minh Thành bám tay vào thang định lấy lức leo lên, "Ừ."
"Khoan đã." Giọng An Tịnh Nhã nhẹ nhàng vang lên, cả quản lý và Cao Minh Thành đều quay sang nhìn cô.
Cao Minh Thành bước xuống nhìn An Tịnh Nhã, "Nếu không muốn vào nữa vậy chúng ta đi về."
An Tịnh Nhã tròn mắt nhìn anh sau đó mỉm cười, "Ý em không phải như vậy." Sau đó cô quay sang quản lý nở nụ cười tươi, "Quản lý, ông nói cửa Hoa cung bị khóa chặt, ông chắc chứ."
Quản lý nghe vậy thì đáp lại ngay, "Chắc chắn.

Cửa được khóa lại bằng một loại khóa đặc biệt, cũng không rõ làm bằng nguyên liệu gì nhưng chúng tôi vẫn không thể cắt được."
"Ồ, vậy....Hoa cung này chắc có trộm lẻn vào rồi."
Quản lý giật mình hốt hoảng, "Cao phu nhân, sao cô lại nói như vậy? Chẳng lẽ cô nhìn thấy trộm sao? Ở đâu?"
Cao Minh Thành cũng nhìn An Tịnh Nhã đợi cô đáp lại, sau đó nhìn theo ánh mắt của cô nhìn đến ổ khóa khóa chặt Hoa cung.

Ổ khóa được nói là khóa chặt lúc này đã rời ra treo ở bên cạnh.
Quản lý nhìn mà giật mình thất kinh, miệng cũng mở to mà mắt cũng trợn tròn, sau đó lắp bắp nói: "Đây, không thể nào.

Sao ...có thể."
An Tịnh Nhã cất bước đi đến cửa cung hơi chia người xuống quan sát ổ khóa, "Quản lý, có thể là vó trộm thật đó.

Tôi thấy có nhiều vết xước trên ổ khóa lắm.

Không phải các ông cũng thông báo với bên ngoài về nơi này vẫn chưa cho mở.

cửa sao, lại nói nơi này lần cuối cùng mở cửa là cung của Hoàng hậu, bên trong hẳn còn nhiều bảo vật.


Thiết nghĩ có trộm lẻn vào cũng không có gì là lạ."
Quản lý vẫn không tin được, "Chúng tôi thậm chí đã dùng đến dụng cưa để xử lý ổ khóa.

Bởi vì cửa cung làm bằng chất liệu gỗ quý hiếm nên chúng tôi không phá vì vậy vẫn đang tìm hiểu cho làm ra loại khóa của cái ổ này.

Sao có thể có tên trộm nào có thể dễ dàng cạy mở chứ."
"Mấy tên trộm giỏi cạy ổ khóa hơn chúng ta nhiều đó quản lý.

Tôi nghĩ hẳn là chúng ta nên nhanh chóng vào bên trong, quản lý cũng phải nhanh chóng kiểm tra để báo lại chứ."
Quản lý đi đến vừa mở cửa cung vừa nói, "Ổ khóa của chính cung còn làm bằng chất liệu cứng hơn, là vàng trộn lẫn với cái gì đó nên chúng tôi cũng vẫn không vào được bên trong.

Giờ vào kiểm tra cũng không biết là bị mất cái gì."
Cao Minh Thành đi qua cái ổ khóa treo lơ lửng ở thanh gỗ, ánh mắt tối đi vài phần nhìn chằm chăm vào nó, sau đó khi An Tịnh Nhã gọi anh mới cất bước đi vào trong.
"Đây là Hoa cung.

Vốn dĩ chỉ là cung nhỏ nhưng sau đó là nơi ở của Hoàng hậu An thị nên đã được mở rộng ra.

Cung điện cũng cho sửa sang lại toàn bộ.

Nhưng trong sử có khi lại, năm Cao Lãnh đế thứ 10 thì Hoa cung bị cháy, sau đó Hoàng đế đã cho xây nên cung điện mới, vì vậy nhìn Hoa cung so với những cung khác có vẻ mới hơn rất nhiều.Về sau Hoa cung cũng không có ai ở.

Tôi nghĩ đó cũng là lý do Hoa cung là cung điện duy nhất không hỏng."
Quản lý vừa nói xong hai mắt lại mở to nhìn ổ khóa chính cung cũng đã bị cạy mở.

Ông vội vàng bước nhanh từng bậc thang đi lên nâng ổ khóa lên nhìn.
"Bọn trộm này rốt cuộc dùng loại dụng cụ nào mà phá khóa vậy."
An Tịnh Nhã vừa bước lên từng bậc thang vừa nhìn xuống chân, cảm giác như có một loại cảm xúc nào đó đang trỗi dậy trong người cô vậy.


Là cảm giác thôi thúc cô đi nhanh hơn, thôi thúc cô mau mở cánh cửa ở trước mặt, tim đập nhanh đến mức có thể nghe rõ tiếng thình thịch.
Ngay lúc An Tịnh Nhã cảm thấy bản thân rất khó thở, trong cổ như nghẹn ứ thứ gì đó thì có một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô.

An Tịnh Nhã ngần mặt lên nhìn thằng vào đôi mắt hổ phách của Cao Minh Thành, ánh mắt cô cũng dần trở nên bình tĩnh lại, cảm giác khó thở cũng biến mất, tâm cô cũng trở lại bình lặng như lúc ban đầu.
Cao Minh Thành nhìn ánh mắt dại ra vừa rồi của An Tịnh Nhã liền cảm thấy có chút lo sợ, nhưng anh biết lúc này là lúc phải giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho cô, vì vậy tiến lên cạnh cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cho cô nhìn thấy sự bảo vệ của anh.

Ít nhất nó có thể khiến tâm cô cảm thấy an toàn, cái oán niệm gì gì đó cũng sẽ không khuấy động cô.
Tiếng cửa kêu két một tiếng theo lực đẩy của quản lý mà mở ra.

Chính điện của cung ngay lập tức hiện ra trước mắt.

Chiếc ghế Hoàng hậu cao hơn vài bậc hiện dần lên, ánh sáng từ bên ngoài dần dần lan tỏa vào trong làm sáng lên chính điện lạnh lẽo.
Chính điện có phần rộng lớn quả thật bày ra rất nhiều bảo vật quý giá, lọ hoa cổ bày trong phòng đã bám lên một lớp bụi dày, những chiếc ghế nhỏ và bàn cung tương tự.

Quản lý nhanh chóng tiến vào bên trong muốn kiểm tra, nhưng đi được vài bước liền nhớ ra quay lại dặn dò Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã.
"Hai vị nhớ là nhất định không được động vào đồ vật nào đó.

Nhưng đồ vật trong cung này chúng tôi chưa có kiểm tra.

Hai vị cũng chú ý đừng đi linh tinh nhé, không biết có nơi nào hỏng hóc nào không nên nhất định phải cẩn thận."
Cao Minh Thành ánh mắt liếc nhìn xung quanh đáp lại, "Chúng tôi biết rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc