CỰC PHẨM TÀ THIẾU

- A, cám ơn.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn phụ đạo viên trên giảng đài, Chu Phàm Khoa, thản nhiên nói:

- Ta chính là Trần Thanh Đế, có việc gì sao?

Trần Thanh Đế đối với Chu Phàm Khoa, không có bất kỳ tôn trọng nào.

Ngươi thân là một phụ đạo viên, dùng thân phận chức vị, dụ dỗ học sinh của mình, ở đêm khuya tìm kích thích đánh dã chiến, phụ đạo học sinh nữ, Trần đại thiếu có thể tôn trọng ngươi mới là lạ.

- Ngươi chính là học sinh một mực không có tới lớp, Trần Thanh Đế?

Phụ đạo viên Chu Phàm Khoa nhìn thấy thái độ của Trần Thanh Đế, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói ra:

- Đừng tưởng rằng trong nhà mình có chút bổn sự, có thể tiến vào trường này, thì hung hăng càn quấy, bỏ qua nội quy trường học.

Nội quy trường học?

Cái kia chỉ là dành cho một ít người bình thường, còn đối với những nhân vật như Trần Thanh Đế, căn bản là không nhìn thẳng. Chu Phàm Khoa này, vậy mà cầm nội quy trường học ra nói chuyện, thực cho rằng Trần đại thiếu sợ nó sao?

- Ngươi có ý kiến gì sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, nhàn nhạt nói. Trần đại thiếu đối với Chu Phàm Khoa này rất không ưa, ấn tượng cũng kém tới cực điểm.

- Trần Thanh Đế, ngươi là thái độ gì? Cút ra ngoài cho ta.

Chu Phàm Khoa vỗ bàn giáo viên, tức giận quát. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chu Phàm Khoa cho rằng, Trần Thanh Đế chỉ là một mặt hàng có chút bối cảnh, không học vấn không nghề nghiệp mà thôi, hắn căn bản cũng không có để vào mắt. Hơn nữa, Trần đại thiếu không cho hắn mặt mũi, làm cho hắn xuống đài không được, Chu Phàm Khoa mới phát hỏa.

Mà Chu Phàm Khoa lấy thân phận phụ đạo viên, cùng nữ sinh trong trường học, thừa dịp đêm tối tìm kiếm kích thích, đánh dã chiến, cũng là có bối cảnh, quan hệ nhất định.

Bất quá, bối cảnh của hắn cũng là rất có hạn.

Uy danh của Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu, có tư cách biết đến, ai không biết rõ? Ai nhìn thấy không núp xa xa?

Gây với Trần đại thiếu, đây không phải là muốn chết sao?

Bất quá, rất hiển nhiên, Chu Phàm Khoa này còn không có tư cách biết rõ, hắn có chút bối cảnh, lại còn chưa đủ dày, không nhập lưu. Bằng không thì cho dù cho Chu Phàm Khoa một ngàn lá gan, cũng không dám mắng Trần Thanh Đế.

- Cút ra ngoài?

Trần Thanh Đế cau mày, cười lạnh không thôi, nói ra:

- Ngươi là người thứ nhất, dám bảo Trần Thanh Đế ta lăn người. Hôm nay lão tử ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai phải cút ra ngoài.

Con mẹ nó, lão tử đối với ngươi rất chán ghét, cũng không nói thêm gì, ngươi ngược lại tốt, vậy mà không biết sống chết bới móc. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đây rõ rang là muốn chết.

Ngốc bức làm sao lại nhiều như vậy chứ?

- Tốt, rất tốt.

Chu Phàm Khoa giận quá thành cười, chỉ vào Trần Thanh Đế nói:

- Trần Thanh Đế, ngươi đi ra ngoài cho ta, vô luận ngươi có bối cảnh gì, cũng đừng nghĩ tiếp tục đến trường, ngươi đã bị ta khai trừ.

- Bị ngươi khai trừ?

Trần Thanh Đế nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn Chu Phàm Khoa, nói:

- Lão tử thật muốn biết, ngươi khai trừ ta như thế nào.

Trần đại thiếu là người nào?

Trung Y Học Viện có một nửa là tài sản của Trần gia, mà hắn là Trần gia đại thiếu gia. Hôm nay thậm chí có người dám nói muốn khai trừ cổ đông lớn nhất Trung Y Học Viện, thật sự là thiên đại chê cười.

- Cái kia... Phụ đạo viên... Phụ đạo viên, có chuyện gì hảo hảo nói, không nên vọng động.

Lúc này, Mạch Hoa Bích đột nhiên đứng lên, không ngừng nháy mắt với Chu Phàm Khoa.

- Phụ đạo viên, rạng sáng người đứng ở dưới đèn đường, nhìn chúng ta đánh dã chiến, là bằng hữu của Trần Thanh Đế a.

Trong nội tâm Mạch Hoa Bích kêu khổ liên tục:

- Còn bị thu video, Trần Thanh Đế đã xem qua cái video kia a.

Chu Phàm Khoa cảm thấy có chút kỳ quái, một trong những nhân tình của hắn, Mạch Hoa Bích vì cái gì một mực nháy mắt cho hắn. Chu Phàm Khoa dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Mạch Hoa Bích, nhìn thấy Mạch Hoa Bích khẽ lắc đầu, sắc mặt khó coi, Chu Phàm Khoa biết rõ, trong đó khẳng định có vấn đề.

Có thể trở thành phụ đạo viên của Trung Y Học Viện, Chu Phàm Khoa vẫn có chút đầu óc. Hơn nữa, nước trong Trung Y Học Viện này, là rất sâu đấy.

Phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng Chu Phàm Khoa có thể ở Trung Y Học Viện lăn lộn lâu như vậy, tai họa không biết bao nhiêu nữ học sinh, cũng không có gặp chuyện không may, cũng sẽ không bởi vì phẫn nộ mà biến thành không có đầu óc, trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại.

- Trần Thanh Đế, lớp trưởng đã cầu tình vì ngươi, ta tạm thời buông tha ngươi.

Nhìn thấy Mạch Hoa Bích lắc đầu, trong lòng Chu Phàm Khoa run lên, trên mặt lại không có biến hóa, nhìn Mạch Hoa Bích nói ra:

- Mạch Hoa Bích, đợi chút nữa hết tiết, tới phòng làm việc của ta một chuyến.

Rất nhanh, tiết đầu chấm dứt, Mạch Hoa Bích đi theo Chu Phàm Khoa ra khỏi phòng học, sau khi Chu Phàm Khoa biết sự tình video, suýt nữa dọa đái trong quần.

Mặc dù Chu Phàm Khoa có chút bối cảnh, nhưng cũng là một người thông minh, làm việc đều rất cẩn thận, một khi video hấp thụ ánh sáng, vậy hắn sẽ không có ngày an lành.

Xéo đi, đó là tất nhiên.

- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế dám hung hăng càn quấy như thế, không để ta vào mắt, ta còn tưởng rằng bối cảnh của hắn rất lợi hại, nguyên lai là bởi vì sự kiện kia.

Chu Phàm Khoa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:

- Không được, nhất định phải hủy video, còn phải nghĩ biện pháp khai trừ hắn.

Sau đó Chu Phàm Khoa cũng không có tái xuất hiện. Mạch Hoa Bích bình thường rất sinh động, rất ngạo kiều cũng trở nên an tĩnh rất nhiều.

Ai bảo Trần đại thiếu có video dã chiến của bọn hắn, trước khi hủy đi, thì vẫn là một tâm bệnh.

- Trần đại thiếu, hôm nay lại có án gian sát phát sinh.

Ở bên trong căn tin trường học, Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, trầm giọng nói:

- Y nguyên, tất cả đều là xử nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc