Sắc mặt Viên Cầu ngưng trọng nói:
- Tiền đặt cược trận này, thật sự là không nhỏ, trọn vẹn 4 tỷ. Coi như là Lữ gia có nhiều tiền, nhưng 4 tỷ đối với bọn họ mà nói, cũng không tính là một số lượng nhỏ.
- Lữ gia nghĩ rằng cùng ca ca ta đồng dạng, căn bản là không đem 4 tỷ để vào mắt sao.
Vẻ mặt Viên mập mạp ngạo nghễ nói.
4 tỷ?
Bốn ngàn bộ Điều Hòa y phục bình thường, mỗi ngày số lượng có hạn bán 400 bộ, mười ngày thời gian, có thể đơn giản giải quyết rồi.
- Chẳng lẽ, ngươi đối với ta không có gì tự tin sao?
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi định để cho giống chó nào xuất chiến được hay không?
Viên Cầu nhịn không được hỏi:
- Mấy con chó của ngươi, tất cả đều bán đi, ta còn có một chút không tệ.
- Cái này không cần ngươi quan tâm, về phần là cái gì, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ.
Trần đại thiếu nhíu mày, thản nhiên nói:
- Gặp lại ở nơi đấu cẩu, hiện tại ta đi tìm đồng bọn chiến đấu của ta.
Nói xong, Trần Thanh Đế cúp điện thoại.
Ông...
Động cơ vang lên, BMW màu trắng hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh vọt tới trước.
Ở trên đường, Trần đại thiếu lại nhận được một cuộc điện thoại, là Lữ Bất Phàm gọi tới, nói cho Trần Thanh Đế địa điểm, cùng với thời gian đấu cẩu.
Tư...
Thanh âm lốp xe cùng mặt đất ma sát vang lên, BMW màu trắng hoàn mỹ trôi đi, sau đó ngừng lại trong một khu rừng núi vắng.
Tắt máy xuống xe, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, rất nhanh tiến nhập trong núi.
Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế đi tới ở chỗ sâu trong núi.
Ngao rống...
Lúc này, một tiếng rống hoảng sợ vang lên, một con gấu trưởng thành, nhìn chằm chằm vào một tiểu bất điểm, không ngừng lui về phía sau, phi thường sợ hãi.
- Ngao...
Tiểu bất điểm kêu hai tiếng, thân thể hóa thành một bóng đen. Rất nhanh nhào tới con gấu so với nó lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngao ngao ngao...
Thân thể con gấu cực lớn, trực tiếp bị bổ nhào, tiểu bất điểm nâng móng vuốt lên, ở trên đầu con gấu, hung hăng vỗ một cái, sau đó, lắc lắc cái đầu nhỏ, nhảy xuống dưới.
- Ngao...
Nhìn con gấu té trên mặt đất, kêu hai tiếng. Tiểu bất điểm quay người đi ra, toàn bộ quá trình, cũng không có thèm nhìn con gấu.
Bề ngoài giống như, đối với sức chiến đấu của con gấu rất là thất vọng, cũng lười giết chết con gấu.
Nhìn tiểu bất điểm ly khai, con gấu như trút được gánh nặng, rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên. Vô cùng hoảng sợ, không dám làm bất luận dừng lại gì, quay người bỏ chạy.
Một bên trốn, một bên quay lại nhìn, như sợ tiểu bất điểm kia lại đuổi trở về.
- Ngao...
Tiểu bất điểm vừa đi vài bước, trong con ngươi lóe ra tinh mang. Hưng phấn kêu lên, hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh liền xông ra ngoài.
Phốc!
Sau một lát, tiểu bất điểm chui vào trong ngực Trần Thanh Đế, hưng phấn gọi không ngừng.
- Tiểu Hắc, ở chỗ này như thế nào?
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Ở chỗ này, có lẽ đối với sức chiến đấu của ngươi có trợ giúp a?
Tiểu Hắc.
Cái tiểu bất điểm này, thình lình là chó đất của Trần Hương Hương nuôi nấng, Tiểu Hắc.
Từ lần trước, sau khi Tiểu Hắc trọng thương được Trần đại thiếu trị liệu tốt, đã bị Trần đại thiếu đưa vào trong ngọn núi này, tiến hành dã ngoại sinh tồn.
Đương nhiên, Trần đại thiếu không quên cải tạo thể chất cho Tiểu Hắc.
Hôm nay Tiểu Hắc miễn cưỡng tính toán là một Linh thú cấp một.
- Ngao...
Tiểu Hắc còn gọi vài tiếng, bất quá, bên trong tiếng kêu của nó, tràn đầy khinh thường. Hình như là đang nói, dã thú trên núi này, thật sự là quá rác rưởi.
Không có đối thủ.
Trong khoảng thời gian này, sức chiến đấu của Tiểu Hắc không ngừng tăng lên, đã sớm trở thành Bá Vương trong ngọn núi này, động vật gì gặp Tiểu Hắc, đều phải đường vòng mà đi.
Câu cửa miệng nói: Lão hổ không có, hầu tử xưng Vương.
Nhưng bây giờ không phải như thế, mà là, lão hổ, sư tử, gấu chó đều có, chó đất Tiểu Hắc vẫn là Bá Vương.
Tuyệt đối bá chủ.
Ở bên trong ngọn núi này, Tiểu Hắc tuyệt đối là tồn tại vô địch.
Những ngày này, Tiểu Hắc là dạo một vòng quanh thâm sơn này, cỡ lớn động vật, tất cả đều bị hắn khiêu chiến một lần, toàn thắng.
Đan Thiêu Chi Vương.
Không chỉ như thế, có một lần, Tiểu Hắc còn đánh một con Sói đầu đàn, cuối cùng bị đàn sói vây công.
Bất quá không sao, Tiểu Hắc y nguyên chiến thắng.
Đến cuối cùng, cho dù đàn Sói nhiều hơn nữa, khi gặp được Tiểu Hắc, đều điên cuồng chạy trốn để khỏi chết. Cái gì đoàn kết Sói, tất cả đều bị ném lên chín tầng mây.
Cùng Tiểu Hắc đánh nhau, đây tuyệt đối là tìm tai vạ.
Khá tốt chính là, Tiểu Hắc chỉ là đánh nhau, còn chưa có giết đối phương, cái này lại để cho những động vật này cảm thấy bất an, ngay ngắn thở dài một hơi.
Làm Bá Vương ngọn núi này, Tiểu Hắc quả thực là hoành hành, động vật khác nhìn thấy nó là quay đầu bước đi, không đi, liền như con gấu vừa rồi, quyết đoán làm trở mình.
Sau đó, ngồi ở trên thân thể, lắc đầu, nói cho đối phương biết: Ngươi quá cùi bắp rồi, nên lăn đi đâu thì lăn.