CỰC PHẨM TÀ THIẾU

- Trần Thanh Đế, chúng ta là đã nói rồi, chỉ cần có cái gì không rõ, ngươi sẽ nói cho ta biết.

Mã Tình Tình vội vàng nói.

- Nghiên cứu một chút vẫn có thể, dù sao ta biết đến cũng không nhiều.

Trần đại thiếu bình thản nói.

Hai người Hạo Quý và Bặc Giới Sáp này, quyết đoán quỳ cho Trần đại thiếu.

Về phần Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ, đều thấy nhưng không thể trách.

Trần đại thiếu trang bức, đây chính là đạt đến một cảnh giới đấy.

Chỉ là, bọn hắn nào biết đâu rằng, Trần đại thiếu nói như thế, chỉ là nói cho Lữ Bất Phàm nghe mà thôi. Trần Thanh Đế cũng có thể tinh tường nhìn ra, Mã Tình Tình thật là không thích Lữ Bất Phàm.

- Trần Thanh Đế!

Nhìn bọn người Trần Thanh Đế ly khai, con ngươi của Lữ Bất Phàm lóe ra hàn mang:

- Ta cho ngươi sống thêm vài ngày, chờ sư phụ ta trở lại, sẽ là tử kỳ của ngươi.

- Vô luận như thế nào, Trần Thanh Đế ngươi nhất định phải chết, phải chết.

Hai mắt Lữ Bất Phàm lập loè sát cơ.

Nữ nhân Lữ Bất Phàm hắn thích, bất luận kẻ nào cũng không được đụng, nếu không, chết...

Đây là kết quả duy nhất.

Tuyệt đối không có chỗ trống thương lượng.

Sau khi cùng Mã Tình Tình tách ra, điện thoại của Trần Thanh Đế vang lên, là một dãy số lạ lẫm.

- Thanh Đế, ta hết thảy đều chuẩn bị xong, mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng rất tốt, cháu định chừng nào thì bắt đầu?

Thanh âmcủa Trương Hùng Phi từ trong điện thoại truyền tới.

Bất quá, lúc này thanh âm của Trương Hùng Phi rất vững vàng, cũng không có kích động như lúc ban đầu.

Rất hiển nhiên, mấy ngày nay ở chung cùng Trần Chấn Hoa, lại để cho Trương Hùng Phi lần nữa phát triển, trở nên càng thêm ổn trọng. Cho dù là đại sự bức thiết như thế, hắn cũng không vội.

Ít nhất, không có biểu hiện ra ngoài.

- Cháu cần chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai bắt đầu.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Ngày mai cháu đi qua tìm chú.

- Tốt, ta chờ cháu.

Trương Hùng Phi cúp điện thoại, sắc mặt bình tĩnh, trong con ngươi lại lóe ra vẻ kích động, quay đầu nhìn Trần Chấn Hoa bên người, nói ra:

- Quân Thần, ta nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng.

- Đợi ngươi tốt rồi, liền trực tiếp tiến vào Huyết Nhận. Trong vòng nửa năm, nếu như không cách nào hợp cách, con mẹ nó xéo đi cho ta.

Trần Chấn Hoa đạp Trương Hùng Phi một cước, nói ra:

- Lão tử không có lính như vậy.

- Vâng, Quân Thần.

Mặt mũi Trương Hùng Phi tràn đầy nghiêm túc nói.

- Đến lúc đó, cháu trai củaVõ lão gia tử cùng tên Thanh Đế kia, cũng sẽ tiến vào Huyết Nhận. Tiểu tử ngươi, cũng đừng thua hai chúng nó.

Trần Chấn Hoa vung tay lên, nói ra:

- Đi, đi với ta vào Huyết Nhận, trước làm quen một chút, bên trong, có thể có không ít người quen của ngươi.

...

- Trịnh Lục, ngươi an bài chỗ ở cho Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, ta đi tìm Viên Cầu, xử lý sự tình Điều Hòa y phục thoáng một phát.

Trần Thanh Đế khai báo thoáng một phát, liền rời khỏi trường.

Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế đi tới Viên gia.

- Sáng sớm Viên mập mạp lại đột nhiên ly khai, đến bây giờ còn chưa có trở lại?

Từ Viên gia ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày:

- Mập mạp lúc nào ly khai, cũng không có người biết rõ.

Trần Thanh Đế cảm giác Viên Cầu đã xảy ra chuyện.

Sau đó Trần đại thiếu lại bấm điện thoại của Viên mập mạp, thông qua hệ thống định vị điện thoại, đã tìm được vị trí của Viên đại thiếu.

Lúc này tình huống của Viên Cầu, Viên đại thiếu phi thường không tốt, ghé vào trên ghế sa lon, tinh thần uể oải. Người cần đợi chưa tới, Nhâm Vô Tu cũng không có đánh hắn.

Nhưng mà, có một điểm, lại đánh trúng vào mạch môn, chỗ trí mạng của Viên Cầu.

Không để cho đồ ăn.

Đói bụng!

Viên mập mạp thật sự là quá đói rồi, hơn nửa đêm bị bắt tới, lúc này đã đi qua một ngày, đến bây giờ sửng sốt một miếng ăn cũng không có.

Dùng thân thể của Viên Cầu, một ngày không ăn cơm, đây chính là gặp người chết đấy.

Lúc này Viên Cầu ghé vào trên ghế sa lon, ngay cả khí lực nói chuyện cũng đã không có, thật sự là quá đói rồi.

- Cái kia…

Viên Cầu dùng thanh âm suy yếu, nhìn phía sau lưng của Nhâm Vô Tu, nói ra:

- Ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm, ngươi chẳng lẽ không đói sao? Cho dù ngươi không đói bụng, nhưng ta sắp chết đói rồi.

- Nếu không cho ăn chút gì, người ngươi đợi chưa đến, ta đã chết rồi.

Nhìn thấy Nhâm Vô Tu không có phản ứng, Viên Cầu nhịn không được liếc mắt.

Không nên tra tấn người như vậy a.

Nghiêm hình tra tấn Viên mập mạp, có lẽ không có tác dụng gì, nếu hắn đói hai ba ngày, nói không chừng có thể có được hiệu quả không tưởng được.

Mập mạp, nhất là mập mạp cấp bậc như Viên Cầu, đây chính là sợ đói nhất.

- Đã đến.

Trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, lập loè một đạo tinh mang, thân thể khẽ động, lách mình đi ra trang viên:

- Mập mạp, ngươi có thể đi.

- Này, uy...

Nhìn thấy Nhâm Vô Tu ly khai, Viên Cầu kêu to liên tục, nhịn không được chửi ầm lên:

- Con mẹ nó, để cho lão tử ly khai, lão tử đã thành như vậy, ly khai như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc