- Trần đại thiếu a, lần này lại tăng lên, trọn vẹn bốn mươi chín người, tất cả đều là xử nữ.
Viên Cầu kích động toàn thân, thịt mỡ không ngừng lắc lư:
- Hắn con mẹ nó, ta thật không nghĩ ra rồi, sao có thể tìm ra nhanh nhứ vậy chứ? Chẳng lẽ hiện tại xử nữ đã khắp nơi đều có, bay đầy trời hay sao?
Tại xã hội hiện đại, xử nữ qua mười tám tuổi, là một loại động vật hi hữu cỡ nào a.
- Bốn mươi chín người? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trần Thanh Đế cau mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Tối hôm qua mới hấp thụ máu huyết của bốn mươi bốn xử nữ, hôm nay bọn hắn lại bắt đầu hành động. Xem ra hai gã tà tu này, đều phi thường bức thiết tăng tu vi của mình lên, đây rốt cuộc là vì cái gì?
Vì cái gì xử nữ dễ tìm như vậy?
Trần Thanh Đế đương nhiên tinh tường biết rõ, tà tu giả dùng hấp thu máu huyết xử nữ, tăng lên tu vi của mình, có thể rất nhẹ nhàng bắt được khí tức của xử nữ.
Muốn tìm xử nữ, còn không phải chuyện đùa sao.
Chỉ là, để cho Trần Thanh Đế cảm thấy nghi hoặc chính là, tại sao hai gã tà tu kia hiển nhiên như thế. Đêm qua đã làm một chuyến, hôm nay lại không thể chờ đợi được làm lần thứ hai.
Chẳng lẽ thực cho rằng, mình là tà tu rất ngưu bức sao? Không chỗ cố kỵ, vô địch thiên hạ sao? Coi như là tà tu, tu vi không có cường đại đến trình độ nhất định, tùy tiện đối kháng cùng cơ quan quốc gia, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thực lực của một quốc gia không chỉ là ở trên giấy.
Vì cái gì hai gã tà tu kia, không kiêng nể gì cả?
- Con mẹ nó, tối hôm qua mới làm qua bốn mươi bốn xử nữ, hôm nay lại làm bốn mươi chín tên.
Trên mặt Viên Cầu, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi:
- Mịa, hai người kia cũng quá ngưu bức rồi, chịu được sao? Móa, ca ca ta thật sự bị hai tên khốn kia đã kích.
- Hắc hắc, ca ca ta so với bọn hắn mạnh hơn, là thời gian dài, bọn hắn là loại chưa gì đã ra.
Trong mấy giờ thời gian, hai người gian sát bốn mươi chín xử nữ, bình quân thoáng một phát, cũng là nhanh đến đáng thương. Cái này lại để cho Viên Cầu, Viên đại thiếu tìm lại được tự tin.
Viên Cầu nào biết đâu rằng, đừng nói là hai gã tà tu, coi như là một người, chỉ cần tu vi không quá yếu, ở trong một giờ, cũng có thể OK bốn mươi chín xử nữ.
Thời gian dài như vậy, vẫn là hai gã tà tu, chỉ gian sát bốn mươi chín xử nữ. Rất hiển nhiên, đại lượng thời gian trong đó, đều lãng phí ở tìm kiếm xử nữ.
Cái này nếu để cho Viên Cầu biết rõ, tất nhiên sẽ càng thêm tự tin, bành trướng tăng vọt.
- Bàn ca, anh nói chuyện cũng thật là ác tâm.
Trần Hương Hương ngồi ở một bên ôm Tiểu Hắc, hung hăng trợn mắt nhìn Viên Cầu, rất là không hài lòng.
- Ách? Ha ha, Bàn ca quên mất có em ở đây, về sau không ở trước mặt em nói những chuyện này nữa.
Viên Cầu sững sờ, ngay sau đó mới nghĩ đến, Trần Hương Hương còn ở nơi này.
- Viên mập mạp, nói tình huống cụ thể.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng nói.
- Ân.
Viên Cầu hít sâu một hơi, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, nói ra:
- Lúc này đây, không chỉ có bốn mươi chín xử nữ bị gian sát, còn có gần trăm tên cảnh sát bị giết. Lúc này đã khiến trung ương coi trọng, quân đội đã xuất động.
- Thủ đoạn hai người kia rất tàn nhẫn, sức chiến đấu còn phi thường cường hãn.
Viên Cầu nhịn không được sợ run cả người, nói ra:
- Cảnh sát bị giết, tử trạng phi thường khủng bố, không có một cỗ thi thể nguyên vẹn. Không phải thiếu cánh tay, là thiếu chân, ngay cả óc cũng chảy ra.
- Hơn nữa, căn cứ lộ tuyến gây án của bọn hắn, phương hướng di động phán đoán, tối đa hai ba ngày nữa, sẽ đi vào địa bàn chúng ta, vì để tránh dân chúng hoảng loạn, chính phủ đã phong bế tất cả tin tức, ngoài trừ những nhân vật cốt cán, ngay cả cán bộ trung tầng cũng rất mơ hồ.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chúng ta ở đây, rất nhanh sẽ trở thành mục tiêu gây án kế tiếp.
- Chạy đến chỗ chúng ta? Ta không có đi tìm bọn hắn, bọn hắn lại chủ động đưa tới cửa rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghĩ nghĩ hỏi:
- Có điều tra ra hai người kia là người nào hay không? Có ảnh chụp bọn hắn hay không?
- Không có.
Viên Cầu lắc đầu, nói ra:
- Người gặp hai kẻ kia, không có một cái nào may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị giết, đã trở thành người chết. Cho nên, hai người kia là người nào, lớn lên cái dạng gì, tất cả đều là bí mật.
- Thủ pháp gây án của hai người kia rất chuyên nghiệp, không có để lại bất luận sơ hở gì.
Vẻ mặt Viên Cầu trào phúng nói:
- Lời nói không dễ nghe, cho dù hai người kia đứng ở trước mặt chúng ta, chỉ cần bọn hắn không động thủ, cũng không có người có thể nhận ra bọn hắn.
Người khác có lẽ nhận không ra, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại liếc mắt là có thể nhìn ra. Tà tu hấp thu máu huyết xử nữ, tăng lên tu vi của mình, tướng mạo sẽ trở nên rất khủng bố.
Vô luận trước kia đẹp trai thế nào, một khi bắt đầu tu luyện, hơn nữa hấp thu máu huyết xử nữ, dung mạo cùng thân thể đều sẽ không ngừng phát sinh biến hóa. Thẳng đến có một ngày, coi như là thân nhân của hắn, cũng sẽ nhận không ra.
Người không biết, tưởng rằng có bệnh, người biết liếc mắt liền có thể nhìn ra là tà tu.
- Đúng rồi, Viên Cầu, khoa Văn Nghệ có một phụ đạo viên, tên là Chu Phàm Khoa, đá hắn ra khỏi trường học nhanh đi.
Lúc rời khỏi căn tin, Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
Loại người như Chu Phàm Khoa này, tiếp tục lưu lại Trung Y Học Viện, là sỉ nhục của học viện.
- Oa kháo... Trần đại thiếu, chẳng lẻ Chu Phàm Khoa kia không mở to mắt, đắc tội ngươi rồi hả?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Viên Cầu cảm khái không thôi:
- Thằng này, thật đúng là một cái ngốc bức.
- Không nên bạo lộ thân phận của ta, sau đó lại để cho tài xế của ngươi, đưa Hương Hương đến cao trung.
Vứt bỏ một câu, Trần Thanh Đế quay người ly khai, đi đến khoa Văn Nghệ.
- Thái độ gì vậy, mịa!
Viên Cầu nhìn bóng lưng Trần đại thiếu, vươn ngón giữa, lập tức nhìn Trần Hương Hương nói:
- Hương Hương, chúng ta đi thôi.
Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua hồ sen, thình lình phát hiện, bốn phía hồ sen đã có lan can vây quanh, hơn nữa không cho bất luận kẻ nào tới gần. Vô luận là ai tới gần, mặc kệ là nguyên nhân gì, một khi phát hiện, trực tiếp khai trừ.