Viên Cầu vẻ mặt khoa trương nói:
- Ca ca ta cho tới bây giờ còn không nghĩ qua, Lữ Văn sẽ có hôm nay. Toàn bộ Lữ gia đều bị nện không sai biệt lắm, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái.
- Điều này cũng thôi, cuối cùng, còn vì Trần đại thiếu ngươi giải quyết phiền toái.
Viên đại thiếu kêu gào không thôi:
- Thực con mẹ nó chính là, điển hình của lấy đá đập chân mình. Cái lão bất tử Lữ Văn này, nhịn sắp chết rồi.
Viên Cầu tuy béo, người cũng hoàn khố, nhưng lại không phải cái kẻ ngu. Thanh Đế dược nghiệp bị niêm phong, khẳng định có quan hệ cùng Lữ gia.
Đúng như Trần Thanh Đế nói, chỉ là một Cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ cũng dám động Thanh Đế dược nghiệp? Con mẹ nó, không có chỉ thị của Lữ Văn, không phải chán sống, thì là bị động vật thần kỳ nào đó đá tàn não.
Khục khục... Đương nhiên, cũng có khả năng là bị cửa kẹp rồi.
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá uy vũ rồi. Oa ha ha...
Viên Cầu cười hắc hắc không ngừng, nói ra:
- Xem Lữ Văn kia tức giận đến mức run rẩy, nếu để cho lão gia tử nhà ta biết rõ, cái kia tuyệt đối sẽ vô cùng cao hứng.
- Ta thật sự là... đối với ngươi bó tay rồi.
Trần Thanh Đế quyết đoán cúp điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần, không hề để ý tới Viên Cầu nữa.
Hơn một giờ sau, Trần Thanh Đế, Viên Cầu cùng với bốn mươi tên quân nhân, tất cả đều tới bên ngoài biệt thự.
Vừa xuống xe, Viên Cầu liền ngăn cản Trần đại thiếu.
- Trần đại thiếu, ngươi quả thực là thần tượng của ca ca. Con mẹ nó, tuy ca ca ta cái gì cũng không có làm, nhìn một hồi tuồng. Bất quá...
Viên Cầu tiếng nói xoay chuyển, cười hắc hắc nói:
- Ngươi làm chẳng phải tương đương với ta làm sao? Oa ha ha... Thật sự là quá sung sướng.
- Trần đại thiếu, lão bất tử Lữ Văn này không thừa nhận, ngươi cũng giả ngu với hắn. Trong nội tâm hắn có khả năng vẫn còn chửi mắng ngươi ngốc bức đó.
Viên Cầu càng nói càng hưng phấn:
- Kỳ thật, ngốc bức chính thức, lại là lão bất tử đó.
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là ngưu bức...
- Trần đại thiếu, lần sau lại có chuyện như vậy. Nhất định chớ quên ca ca ta...
- Trần đại thiếu...
- Viên mập mạp, ngươi có thể câm miệng hay không? Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Ngươi không phiền, ca ca ta thấy phiền rồi, móa!
Trần Thanh Đế thật sự là chịu không được Viên Cầu nói nhiều như nữ nhân.
- Oa kháo... Chẳng lẽ lão tử sùng bái ngươi, chẳng lẽ cũng là sai sao?
Nếu không phải Viên Cầu quá mập, thì đã nhảy lên chửi mẹ:
- Lão tử sùng bái ngươi, lão tử muốn nói. Ngươi có thể cắn ta sao?
- Ngươi có thể cắn ta sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mấy tên Chu Trướng kia, sắc mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt. Nhịn không được suy nghĩ, mình ly khai trường học lâu như vậy, cũng không có chào hỏi cùng bọn hắn, bọn hắn sẽ rất sốt ruột a?
- Cắn a... A...
Viên Cầu đang kêu gào, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trừng lớn hai mắt, nhìn về phía trong biệt thự.
- Trần... Trần đại thiếu, ta... ta trước rút lui...
Nói xong, Viên Cầu quay đầu trực tiếp chui vào xe của hắn.
- Trần đại thiếu, cha của khắc tinh hoàn khố đến, sắc mặt không tốt.
Sau khi Viên Cầu tiến vào Ford e350, quay kiếng xe xuống. Lộ ra cái đầu, dắt cuống họng nói:
- Ngươi... ngươi tự cầu nhiều phúc a. Lái xe, chạy nhanh...
Khắc tinh hoàn khố là ai?
Đương nhiên là Lâm gia đại tiểu thư, Lâm Tĩnh Nhu rồi.
Vậy cha nàng là ai?
Không thể nghi ngờ là lưu manh Lâm Sát Địch rồi.
Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, trong biệt thự đột nhiên thêm một người, tuy hắn chưa đi đến biệt thự, nhưng cũng có thể phát hiện mới đúng.
Nhưng mà, Trần đại thiếu sửng sốt không có phát hiện.
Cái này không phải đều do Viên Cầu vừa xuống xe là lải nhải nói không ngừng sao. Hơn nữa, lại có nhiều quân nhân tinh anh như vậy, Trần đại thiếu cũng không có để ý. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Bằng không thì Trần đại thiếu có thể phát hiện trước tiên. Hơn nữa, hắn cũng sẽ trước tiên bỏ chạy, ở đâu để cho Viên Cầu nhắc nhở.
Mà Viên Cầu ngược lại tốt, vừa thấy tình thế không đúng lập tức bỏ chạy.
Trần đại thiếu muốn đi, lại đi không được nữa.
- Trần Thanh Đế, ngươi cái tiểu vương bát đản này, rốt cục để cho lão tử chờ được a.
Lâm Sát Địch nghiến răng nghiến lợi, vuốt vuốt mặt của mình, quát lạnh nói:
- Còn không cút đến đây cho ta.
- Ách... đây là cái gì, hình như đây là nhà của cháu a?
Trần Thanh Đế đối với Lâm Sát Địch đảo khách thành chủ, cảm thấy rất im lặng, nhịn không được nhắc nhở.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, cút ngay đến đây cho ta.
Lâm Sát Địch hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi lá gan không nhỏ, cũng dám khi dễ con gái bảo bối của lão tử.
- Cháu lúc nào khi dễ Lâm Tĩnh Nhu rồi hả? Chính cô ta không biết nổi điên cái gì, khóc chạy, liên quan gì đến cháu?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Cháu muốn khi dễ nàng, cháu có năng lực kia sao?
- Móa, ngươi còn muốn khi dễ con gái bảo bối của lão tử, xem ra hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi, thì không được rồi. Bất quá...
Lâm Sát Địch tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Bất quá, trước khi giáo huấn ngươi, nói cho ta biết, vừa rồi ngươi chạy đi đâu? Còn mang theo nhiều binh lính như vậy, Viên mập mạp lại nói cái gì Lữ Văn, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Tuy Lâm Sát Địch không biết là chuyện gì, bất quá, nghe được Viên Cầu kia kêu gào, bộ dáng hưng phấn, nhất định là Lữ Văn, bị Trần đại thiếu làm cho tức giận đến không nhẹ.
- Nói nhanh một chút, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Lâm Sát Địch xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt mong đợi hỏi:
- Ta thấy Viên mập mạp kia, thật cao hứng, rất hưng phấn, đến cùng làm sự tình cao hứng gì, để cho lão tử cũng đi theo cao hứng.
- Cũng không có gì, mắng Lữ Văn một trận mà thôi.
Trần Thanh Đế nhún vai, vẻ mặt không quan tâm, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon.
- Cái gì? Mắng Lữ Văn? Oa kháo dựa vào, đây tuyệt đối là một sự tình đáng giá hưng phấn.