Rất nhanh, Bùi Ngữ Yên liền ngủ mất rồi.
Ở dưới lầu, trong con ngươi tam thẩm hiện lên một đạo hàn mang, rất nhanh bấm một số điện thoại.
- Johnan tiên sinh, ngươi nhanh phái người đến, Bùi Ngữ Yên bị trọng thương, bây giờ đang ở đây.
Tam thẩm dùng đến thanh âm cầu khẩn, nói ra:
- Đợi ngươi giết Bùi Ngữ Yên, nhất định phải thả con của ta.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ thả con của ngươi.
Thanh âm một nam tử, từ trong điện thoại vang lên:
- Ngươi tốt nhất đừng cho Bùi Ngữ Yên chạy thoát, bằng không thì, ngươi sẽ hối hận.
- Hiện tại Bùi Ngữ Yên đang nghỉ ngơi, đã ngủ rồi, chỉ cần các ngươi tới nhanh, nàng nhất định sẽ không đào tẩu.
Tam thẩm liền nói:
- Johnan tiên sinh, ta chỉ có một con trai, van ngươi, nhất định phải thả hắn.
- Ta có thể minh bạch cảm thụ của ngươi, bởi vì, ta cũng chỉ có một con trai.
Đầu điện thoại bên kia, thanh âm trở nên âm trầm:
- Ta sẽ đem con của ngươi, giao cho ngươi.
- Cảm ơn, cám ơn.
Tam thẩm liên tục nói lời cảm tạ, sau đó cúp điện thoại.
- Hơn mười vạn Đô-la, muốn cho ta trở về? Bùi Ngữ Yên, ngươi thân là quốc tế toàn năng siêu sao, cũng chỉ cầm chút tiền ấy đuổi ta, coi ta là ăn mày sao?
Trong con ngươi của Tam thẩm, hàn mang bắn ra bốn phía:
- Bùi Ngữ Yên, không nên trách tam thẩm nhẫn tâm, ta cũng không có cách nào. Con của ta, đánh bạc nợ rất nhiều, hơn mười vạn Đô-la, căn bản là thiếu một số 0. Vì tánh mạng con của ta, ta chỉ có thể bán đứng ngươi.
Hòa thượng chết bần đạo bất tử, là đạo lý này.
Vì tánh mạng con của mình, tam thẩm quyết định bán đứng Bùi Ngữ Yên.
- Nếu như... nếu như ngươi cho ta nhiều một ít tiền, giúp con của ta trả nợ, ta sẽ không bán đứng ngươi, không biết...
Tam thẩm diện mục dữ tợn, ở trong lòng phát ra gầm nhẹ:
- Đều tại ngươi, đều tại ngươi.
- Phố người Hoa, Bùi Ngữ Yên, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi còn trốn chỗ nào. Ban đầu, ta không dám trả thù ngươi, là vì Dị Năng Dong Binh Đoàn. Hiện tại, ngay cả Dị Năng Dong Binh Đoàn cũng đuổi giết ngươi.
Trong một tòa trang viên, một nam tử xem bộ dáng có hơn sáu mươi tuổi, trong con ngươi, lóe ra hàn mang:
- Nếu như không phải ngươi, Tư Cơ Lặc sẽ không đi Hoa Hạ, cũng sẽ không tham gia đua xe. Như vậy, Tư Cơ Lặc sẽ không chết.
- Con của ta, thích ngươi như thế, nhưng nó chết rồi. Cho nên, ta sẽ giết ngươi, cho ngươi chôn cùng con của ta.
Nam tử hung hăng hút một hơi xì gà, nhìn bên ngoài nói ra:
- Người đâu.
- Lý Âu, ngươi tự mình dẫn đầu, ba gã Dị Năng giả cấp độ SS, đi tới chỗ này, chộp Bùi Ngữ Yên tới cho ta.
Nam tử rất nhanh viết ra một cái địa chỉ, giao cho một người da đen.
- Vâng!
Lý Âu tiếp nhận tờ giấy, rất nhanh rời đi.
- Tư Cơ Lặc, con của ta, con chờ, Bùi Ngữ Yên rất nhanh sẽ xuống dưới cùng con, rất nhanh, rất nhanh.
Ước Hàn Bối Tư Đặc hít sâu một hơi:
- Con của ta, con sẽ không cô đơn, không biết...
- Còn có Trần Thanh Đế kia, ta cũng sẽ giết đi, nhất định sẽ.
Trong con ngươi Ước Hàn Bối Tư Đặc, tràn đầy sát khí:
- Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của Trần Thanh Đế, hắn đã biết vị hôn thê của mình rơi vào trong tay ta, hắn nhất định sẽ chủ động đưa tới cửa.
- Ngươi ở Hoa Hạ, ta không thể làm gì, đã đến nước Mỹ, ngươi chỉ có thể mặc cho ta xâm lược.
Ước Hàn Bối Tư Đặc, sát khí xông mạnh.
Cùng lúc đó, trong phố người Hoa, tam thẩm thu hồi điện thoại, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt.
- Tam thẩm.
Mà đúng lúc này, Bùi Ngữ Yên đột nhiên đi tới.
- A...
Tam thẩm phát ra một tiếng kêu sợ hãi, chột dạ không thôi, cũng không dám xác định, Bùi Ngữ Yên có nghe được nàng bán đứng hay không.
- Ngữ Yên, sao ngươi đột nhiên đi ra, ngủ không được sao?
Tam thẩm hít sâu một hơi, mỉm cười nói ra:
- Ngươi đột nhiên đi ra, làm ta sợ muốn chết.
- Có chút ngủ không được.
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên quan tâm, nhìn tam thẩm nói:
- Tam thẩm, tại sao người khóc, xảy ra chuyện gì?
- Đúng rồi, Gia Minh đâu, tại sao ta không có nhìn thấy nó? Nó không phải một mực ở cùng người một chỗ sao?
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên quan tâm hỏi.
- Gia Minh...
Nước mắt của Tam thẩm lại chảy xuống:
- Ngữ Yên, vốn ta không muốn nói... Gia Minh hắn, thiếu nợ rất nhiều tiền. Nếu như không trả, đối phương sẽ giết Gia Minh.
- Hiện tại Gia Minh, đã bị bắt.
Tam thẩm rơi lệ đầy mặt, nàng không dám xác định, Bùi Ngữ Yên phải chăng phát hiện, nhưng nàng không dám mạo hiểm.
Phải ngăn chặn Bùi Ngữ Yên.
- Tam thẩm, người yên tâm, ta có một ít tiền, bất quá, không mang ở trên người.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Đợi đến sáng, ta sẽ đi lấy tiền, giúp Gia Minh trả nợ.
- Ngữ Yên, cám ơn ngươi, thật sự là rất cảm ơn ngươi.
Tam thẩm duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, nói ra:
- Ngữ Yên, mệnh của Gia Minh, đã có thể nhờ vào ngươi. Chỉ cần ngươi cứu được Gia Minh, tam thẩm cho dù chết, cũng cam tâm tình nguyện.
- Không có việc gì tam thẩm, người đi lên nghỉ ngơi đi.
Bùi Ngữ Yên vỗ vỗ bả vai tam thẩm, nói ra:
- Tiền của ta để cách nơi này không xa, ta sẽ đi lấy tiền ngay bây giờ, sau đó, ta với ngưởi cùng đi trả nợ thay Gia Minh, cứu hắn ra.
- Gia Minh rơi xuống trong tay những người kia, khẳng định không có một ngày tốt lành, càng nhanh càng tốt.