CỰC PHẨM TÀ THIẾU

- Thiết Nam, ta nghĩ các ngươi đều không xa lạ gì.

Trần đại thiếu nhìn Lôi Báo, thản nhiên nói:

- Lôi Báo, ngươi là huấn luyện viên Huyết Nhận, thực lực là mạnh nhất a?

Nhìn thấy Lôi Báo gật đầu, Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:

- Thiết Nam, trong một chiêu, có thể đả bại Lôi Báo, huấn luyện viên Huyết Nhận không?

Cái gì?

Thiết Nam đả bại Lôi lão đại?

Nói đùa gì vậy?

Người khác không biết, chúng ta còn không biết thực lực Thiết Nam sao? Mới không gặp bao lâu a, Thiết Nam có thể là đối thủ của Lôi lão đại sao?

Còn một chiêu đả bại Lôi lão đại?

Trần Thanh Đế, lời này của ngươi nói quá lớn a.

- Không có vấn đề.

Thiết Nam kiên định nhẹ gật đầu, trong thanh âm tràn đầy tự tin.

Điên rồi.

Trần Thanh Đế điên rồi, ngay cả Thiết Nam cũng điên rồi.

Tất cả mọi người cho rằng như thế.

Coi như là ba thành viên Huyết Nhận được Trần đại thiếu cứu kia cũng điên rồi. Trần đại thiếu là ngưu bức không sai, nhưng mà, Thiết Nam ngươi làm sao có thể trở nên ngưu bức như vậy?

Cho dù ngươi thay huấn luyện người, nhưng mà, thời gian ngắn như vậy, không có khả năng để cho một người trở nên mạnh như vậy a?

Ngươi nói có thể thắng Lôi lão đại, chúng ta có thể miễn cưỡng tin tưởng, tiếp nhận. Nhưng mà, ngươi nói một chiêu, liền đánh bại Lôi lão đại. Vậy thì quá làm cho người không cách nào tin nổi rồi.

Càng dọa người chính là, vẻ mặt Thiết Nam lại rất tự tin.

- Lôi lão đại, đánh một hồi được không?

Thiết Nam cũng không nói nhảm, bước về phía trước một bước, đây chính là lần thứ nhất nàng xuất chiến, quyết không thể để cho Trần đại thiếu thất vọng.

Mặc dù nói, Thiết Nam căn bản là không đem Lôi Báo để vào mắt, nhưng nàng lại toàn lực ứng phó.

- Ta muốn nhìn một chút, ngươi một chiêu đả bại ta như thế nào.

Lôi Báo cũng bước về phía trước một bước, vẻ mặt không phục, bất quá, hắn lại không có chút chủ quan nào.

- Lôi lão đại, không phải ta xem thường ngươi, ngươi không xuất thủ trước, chỉ sợ ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.

Thiết Nam trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Nếu như không phải luận bàn, ta sẽ không cho ngươi cơ hội xuất thủ.

Đối mặt địch nhân, dù đối phương chỉ là một đứa bé, một chỉ con sâu cái kiến, cũng phải toàn lực ứng phó.

Đây là Trần đại thiếu dạy bảo, Thiết Nam một mực ghi nhớ trong lòng.

- Khẩu khí thật lớn.

Lôi Báo hít sâu một hơi, thân thể khẽ động, rất nhanh đã phát động ra công kích, ra tay không có chút lưu tình nào, hướng Thiết Nam công kích mà đi.

- Lôi Báo này cũng không tệ lắm, biết rõ mình không thể thắng, ra tay không lưu tình.

Trần Thanh Đế ở một bên nhíu mày, thản nhiên nói:

- Đây là đánh nhau huấn luyện, mà không phải cười đùa tí tửng, khắp nơi lưu tình.

Thanh âm của Trần Thanh Đế rất thấp, bất quá, tất cả mọi người đang ngồi, đều nghe rất rõ ràng. Ngay từ đầu, không cho là đúng, đều cho rằng, huynh đệ mình chẳng lẻ muốn hạ tử thủ sao?

Bất quá, cẩn thận một ít, hoàn toàn chính xác nên như thế, Trần đại thiếu nói rất đúng.

Cười đùa tí tửng, khắp nơi lưu tình đối chiến, vĩnh viễn không thể tăng lên.

Phanh!

Đúng lúc này, một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, Lôi Báo liền lui về phía sau mấy bước mới dừng lại, mà Thiết Nam vững vàng đứng tại nguyên chỗ.

Một chiêu.

Quả nhiên là một chiêu đả bại.

- Thiết Nam, cách làm của ngươi để cho ta rất không hài lòng.

Thấy vậy, Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:

- Ngươi cố nhiên là lưu mặt mũi cho Lôi Báo, nhưng mà, đây không phải cho Lôi Báo mặt mũi, mà là đang hại hắn.

- Ngươi có thể một chiêu đả bại hắn, hơn nữa kết quả, xa xa không phải như thế, ngươi là nhường cho hắn.

Trần đại thiếu nghiêm khắc nói:

- Ngươi có thể đả bại hắn, vì cái gì không triệt để đả đảo hắn? Coi như là trọng thương, nằm viện mấy tháng, cũng tốt hơn so với chết ở trong tay địch nhân.

- Trần đại thiếu, ta biết sai rồi.

Thiết Nam chấn động toàn thân, cúi đầu.

Tất cả mọi người khác, kể cả Trần Chấn Hoa ở bên trong, tất cả đều chấn kinh rồi, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được. Nhất là Trần Chấn Hoa, càng thêm khiếp sợ.

Người khác nhìn không ra, nhưng Trần Chấn Hoa lại xem rất tinh tường, Thiết Nam hạ thủ lưu tình.

Không chỉ có hạ thủ lưu tình đơn giản như vậy, còn lưu rất nhiều tình.

Nếu như Lôi Báo là địch nhân, lúc này Lôi Báo đã bị chết, cũng không phải Trần đại thiếu nói nằm viện mấy tháng đơn giản như vậy.

Là chết rồi!

Là một chiêu giết địch.

Bất quá, bởi vì Thiết Nam hạ thủ lưu tình, Lôi Báo chỉ là bị đánh lui mà thôi.

Ở thời khắc này, Trần Chấn Hoa mới chính thức ý thức được, phương hướng huấn luyện của mình, là sai không hợp thói thường cỡ nào, hậu quả là đáng sợ ra sao.

Sau khi khiếp sợ, tất cả mọi người là hai mắt tỏa sáng.

Nếu để cho Trần Thanh Đế huấn luyện bọn hắn, không phải bọn họ cũng có thể trong thời gian ngắn như vậy. Trở nên cường đại như Thiết Nam sao?

Lúc này, đã không có người cho rằng, Trần đại thiếu là nhục nhã bọn hắn rồi.

Chênh lệch!

Chênh lệch cực lớn bày ở trước mắt a.

Bình luận

Truyện đang đọc