Diệc Trùng Hư hỉ mũi trừng mắt:
- Con mẹ nó, mấy người Trần gia kia là mặt hàng gì, ngươi còn không biết? Trần Chấn Hoa kia cũng không tệ lắm, bất quá, sau khi trải qua sự tình lần trước, hắn cũng đã nửa tàn rồi. Đến bây giờ, lão tử còn không tìm được biện pháp trị liệu tốt cho hắn.
- Không thể không nói, Trần Chấn Hoa thật sự là đáng tiếc.
Sa Vĩ thở dài một tiếng, bất quá, rất nhanh nghĩ tới điều gì. Nói ra:
- Kia là sự tình của ngươi, liên quan gì tới ta? Trần gia không phải còn có một Trần Thanh Đế sao? Con của Trần Chấn Hoa, có thể kém sao?
- Ta nhổ vào.
Diệc Trùng Hư nhổ ngụm nước miếng:
- Sa Vĩ, ngươi có thể đừng buồn nôn ta hay không, lấy mặt hàng Trần Thanh Đế kia, cũng xứng làm đồ đệ lão tử? Lão tử coi như là đem một thân bổn sự, mang vào trong quan tài, cũng quyết không thu gia hỏa vô liêm sỉ Trần Thanh Đế kia làm đồ đệ.
- Sư phụ, lão gia hỏa này là người nào? Như thế nào làm cho người ta chán ghét như vậy?
Lúc này, một thanh thúy thanh âm, lại tràn ngập chán ghét vang lên.
Lão gia hỏa?
Làm cho người ta chán ghét?
Rất hiển nhiên, đây là nói Diệc Trùng Hư.
- Oa ha ha, đồ đệ bảo bối, con đi ra hít thở không khí mới mẻ phải không? Như vậy cũng tốt, không thể một mực tu luyện, đối với thân thể không tốt.
Sa Vĩ nhìn thấy người tới, trên mặt lập tức chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt.
Cái này con mẹ nó là đồ đệ sao?
Đây quả thực là thu một sư phụ a.
Bất quá, không có cách nào a, Diệc Trùng Hư chạy tới đoạt đồ đệ, Sa Vĩ cũng không khỏi không chú ý cẩn thận, vạn nhất bị cướp đi rồi, hắn ở đâu nói rõ lí lẽ đây?
Đừng nói cướp đi, coi như là cướp đi một nửa, khóc cũng không có địa phương khóc a.
- Bảo bối đồ đệ, con không nên lý lão bất tử này, đây chính là một gia hỏa làm cho người ta chán ghét.
Sa Vĩ cười hắc hắc nhìn Diệc Trùng Hư, kiêu ngạo nói:
- Diệc Trùng Hư, ngươi đã nghe được chưa? Đ ồ đệ bảo bối của ta nói, ngươi rất chán ghét.
- Cho nên, ngươi không có phần đâu.
Sa Vĩ khoát tay áo:
- Ngươi nên làm gì thì đi làm đi.
Đắc chí, vô cùng đắc chí.
Phải biết rằng, tu vi của Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư sàn sàn nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia. Bất quá, tên tuổi của Diệc Trùng Hư, lại cao hơn Sa Vĩ một chút.
Đệ nhất thiên hạ, Diệc Trùng Hư!
Người nào không biết a.
Đây quả thực là công nhận.
Vừa nói đến, tu vi ai nhất ngưu bức, người khác nghĩ đến thứ nhất đúng là Diệc Trùng Hư, ngay sau đó, sẽ có phản ứng như vậy: A, Sa Vĩ kia, thực lực cũng rất cường hãn, cùng Diệc Trùng Hư đặt song song đệ nhất.
Chỉ là từ điểm này, có thể thấy được lốm đốm.
- Cái kia. . . Tĩnh Nhu nha đầu, làm sao ta lại đáng ghét? Ta tới, là muốn thu con làm đồ đệ mà.
Diệc Trùng Hư vẻ mặt oan uổng nhìn Lâm Tĩnh Nhu.
Không sai, bọn hắn tranh đoạt, là Lâm Tĩnh Nhu.
Lâm Tĩnh Nhu vì có thể trợ giúp Trần Thanh Đế, không muốn làm một cái bình hoa.
- Ta chính là cảm thấy ngươi rất chán ghét, phi thường chán ghét.
Lâm Tĩnh Nhu hừ nhẹ một tiếng, một chút cũng không nể tình, cũng mặc kệ Diệc Trùng Hư là người nào.
Tuy nhiên, nhìn như rất cường đại.
Nhưng mà. . .
Ai dám mắng Trần Thanh Đế, Lâm Tĩnh Nhu cho rằng người đó chán ghét.
Lâm Tĩnh Nhu là bởi vì Trần Thanh Đế mới có thể chạy đến rừng sâu núi thẳm, bái sư tu luyện, muốn trở nên mạnh mẽ đấy. Diệc Trùng Hư ngươi ngược lại tốt, vậy mà mắng Trần Thanh Đế.
Đây không phải là kéo cừu hận sao?
- Tĩnh Nhu nha đầu, tuy Diệc Trùng Hư ta không phải đạp trai cỡ nào, nhưng cũng là một thân chính khí, như thế nào móc nối cùng chán ghét chứ?
Diệc Trùng Hư suýt nữa nghẹn ra nội thương.
Đường đường thiên hạ đệ nhất cao thủ, lại bị một tiểu nha đầu ghét bỏ.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, đồ đệ bảo bối của ta không quen nhìn ngươi, xéo đi nhanh lên.
Trong nội tâm Sa Vĩ cũng rất kỳ quái, vì cái gì Lâm Tĩnh Nhu gần đây hiểu chuyện, lại đột nhiên khác thường như thế.
Bất quá, Sa Vĩ cũng không có đa tưởng, hiện tại, hắn chỉ muốn đuổi Diệc Trùng Hư muốn cùng hắn đoạt đồ đệ đi.
- Ngươi mắng Trần Thanh Đế, cho nên, ngươi chán ghét, ta không muốn gặp lại ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu nổi giận đùng đùng nói.
- Ta mắng Trần Thanh Đế?
Diệc Trùng Hư ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó hiểu:
- Tĩnh Nhu nha đầu, lời này của con nói không đúng rồi. Ta lúc nào mắng qua Trần Thanh Đế? Cái mặt hàng Trần Thanh Đế kia, cũng xứng được lão phu mắng sao? Hơn nữa, Trần Thanh Đế là mặt hàng gì, con còn không biết?
- Hừ!
Lâm Tĩnh Nhu hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi lại vẫn mắng Trần Thanh Đế, sư phụ, người không phải nói người rất lợi hại sao, đuổi hắn đi đi, con không muốn gặp lại hắn.
- Diệc Trùng Hư, đồ đệ của ta nói, ngươi xéo đi.
Sa Vĩ xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc, nói ra:
- Ngươi nói, là ta động thủ đánh ngươi đi, hay là tự ngươi xéo đi?
- Đánh ta đi?
Diệc Trùng Hư tràn đầy khinh thường nói:
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn đánh ta đi?
- Oa kháo. . . ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi sao? Không nên quên, đệ nhất thiên hạ có hai cái, lão tử cũng là một cái trong số đó.
Sa Vĩ vì thể diện, lập tức nhịn không được rồi.
Lúc trước ở trước mặt đồ đệ bảo bối của mình, nói khoác mình ngưu bức cỡ nào, lúc này, sao có thể để cho Diệc Trùng Hư đánh mặt?
Quyết định không thể mất mặt trước mặt đồ đệ bảo bối của mình.
- Một trong đệ nhất thiên hạ?
Hai mắt Lâm Tĩnh Nhu tỏa sáng, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Sư phụ là một trong đệ nhất thiên hạ, như vậy, Diệc Trùng Hư này, cũng là đệ nhất thiên hạ rồi?
- Hai cái đệ nhất thiên hạ, cùng một chỗ dạy ta, ta đây há không thể rất nhanh càng mạnh hơn nữa sao?
Trong con ngươi Lâm Tĩnh Nhu, hào quang bắn ra bốn phía, bất quá, lại không có mở miệng.