- Không có... Không có.
Lữ Duẫn Cứu nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh nhặt va ly tiền mà hắn vứt trên mặt đất lên, giao cho Trần đại thiếu, nói ra:
- Trần Thanh Đế, số tiền này ngươi cầm về đi, coi như là ta tặng cho ngươi.
Nhục nhã?
Đúng vậy, Lữ Duẫn Cứu hắn bị Trần Thanh Đế hung hăng nhục nhã rồi.
Bất kể nói thế nào, cái này cũng là Nguyên ngọc hắn mua sắm. Nhưng mà, Trần đại thiếu đều đổ trên mặt đất, lại chỉ là tiện tay cầm vài chục khối Nguyên ngọc.
Đây không phải nhục nhã là cái gì?
Bất quá, Lữ Duẫn Cứu hắn lại có thể như thế nào đây? Có thể làm gì Trần Thanh Đế? Ngay cả lão cha của hắn, Lữ Văn cũng bị Trần Thanh Đế nhục nhã không chỉ một lần, nhục nhã hắn còn không phải chuyện đùa sao?
Dù sao cũng nhục nhã, ngươi nhục nhã thì nhục nhã, chỉ cần đừng lấy tất cả Nguyên ngọc đi, ta sẽ câm tâm đi nhận.
Chỉ là, Lữ Duẫn Cứu nào biết đâu rằng, Lữ Văn để cho hắn thu mua đại lượng Nguyên ngọc, thứ trọng yếu nhất trong đó, tất cả đều bị Trần Thanh Đế lấy đi rồi?
- Ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ta lại đi chiếm tiện nghi của người? Chỉ là món tiền nhỏ, lão tử còn không để vào mắt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở va ly tiền ra, lấy ra hơn mười cọc tiền mặt, ném cho Lữ Duẫn Cứu, nói ra:
- Hơn mười vạn này không nhiều không ít, đầy đủ mua những Nguyên ngọc này của ngươi.
Trả tiền xong, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, một tay xách va ly tiền, một tay xách rương Nguyên ngọc. Ở dưới ánh mắt khó coi của Lữ Duẫn Cứu, nghênh ngang đi tới chỗ đậu xe.
Trần đại thiếu rất muốn tiếp tục nữa, nhìn xem cửa hàng khác có Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí hay không.
Bất quá, linh khí trong cơ thể hắn hao hết, hiện tại lại lấy tới một ít Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, Trần đại thiếu thầm nghĩ nhanh chóng khôi phục linh khí tiêu hao.
Không có thực lực, Trần Thanh Đế tổng cảm giác rất là bất an.
Nguyên ngọc lúc nào cũng có thể mua, về sau cũng có cơ hội. Hơn nữa, Lữ Duẫn Cứu quyết không chỉ là mua sắm Nguyên ngọc ở một chỗ, địa phương khác có lẽ cũng mua.
Sau khi mua trở về, dù sao cũng phải có địa phương gửi? vậy chỗ kia là chỗ nào?
Đối với cái này, Trần đại thiếu cảm thấy rất hứng thú.
Trần Thanh Đế tiến vào trong xe, thu tất cả Nguyên ngọc vào bên trong Càn Khôn Đỉnh. Về phần va ly tiền kia, thì bị Trần đại thiếu nhét ở trên mặt ghế sau.
- Tìm một chỗ, trước khôi phục linh khí tiêu hao. Sau khi khôi phục thực lực, lại đi mua Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi:
- Lữ Duẫn Cứu mua nhiều Nguyên ngọc như vậy, trong Lữ gia có lẽ cũng có không ít, đến lúc đó... hắc hắc.
Ông...
Thanh âm động cơ vang lên, Trần Thanh Đế điều khiển xe, rất nhanh rời khỏi thị trường đồ cổ, tìm địa phương yên tĩnh, an toàn, khôi phục linh khí tiêu hao.
- Hồng ca, Trần Thanh Đế đã ly khai, đang chạy tới chỗ của anh.
Trần Thanh Đế vừa rời đi, ở bên trong một chiếc Audi A6 màu đen xa xa, một gã nam tử hơn ba mươi tuổi cầm bộ đàm nói ra:
- Kế tiếp, chúng ta nên làm như thế nào?
- Ân, anh đã thấy được.
Ở phía trước, Hồng ca ngồi ở trong một chiếc xe thương vụ màu đen, Hồng Trung lành lạnh nói:
- Ở đây quá nhiều người, không nên động thủ. Nghiêu Ba, em phụ trách tiếp tục theo dõi, nhớ kỹ, cẩn thận một chút, không nên để hắn phát hiện.
- Phế vật Trần Thanh Đế kia, cũng có thể phát hiện chúng ta?
Bên trong Audi A6, nam tử hơn ba mươi tuổi tên là Nghiêu Ba, vẻ mặt khinh thường nói.
- Phế vật?
Hồng Trung hừ lạnh một tiếng, khiển trách:
- Nghiêu Ba, em có thể đánh Thượng Quan Niên trọng thương, mà không bị thương không? Người có thể đả thương Thượng Quan Niên, há có thể là phế vật?
- Thực xin lỗi Hồng ca, em biết sai rồi.
Nghiêu Ba chấn động toàn thân, nghĩ đến Thượng Quan Niên bị Trần Thanh Đế gián tiếp đánh thành nội thương, lập tức trở nên nghiêm túc.
- Chúng ta đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhất là chống lại Trần gia trên đại lục, gặp phải ánh sáng sẽ chết.
Hồng Trung lạnh giọng nói:
- Hướng đại tiểu thư muốn chúng ta giết Trần Thanh Đế, chúng ta chỉ có thể âm thầm tiến hành, quyết không thể bạo lộ thân phận.
- Vâng!
Nghiêu Ba vô cùng nghiêm túc nói ra. Hắn đã biết tính nghiêm trọng của sự tình, càng thêm coi chừng, cẩn thận, tiếp tục theo dõi Trần Thanh Đế.
Nghiêu Ba là cao thủ, ở dưới liều mạng cũng có thể chém giết Thượng Quan Niên, bất quá, mình chỉ sợ cũng phải trọng thương. Cho nên, hắn không dám khinh thị Trần Thanh Đế.
- Những người khác đuổi theo, tìm địa phương không có người, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng chém giết Trần Thanh Đế.
Hồng Trung cầm bộ đàm phân phó thoáng một phát, sau đó nhìn tài xế của hắn nói:
- Tiểu Quang, lái xe.
- Vâng, Hồng ca.
Tiểu Quang tên là Tôn Tiểu Quang, không chỉ là lái xe của Hồng Trung, còn là cận vệ của Hồng Trung, thực lực phi thường cường hãn.
Lúc này dùng Hồng Trung cầm đầu, người ám sát Trần Thanh Đế khoảng chừng có chín người, thực lực chín người này, yếu nhất cũng không kém Thượng Quan Niên.
Ít nhất, cũng có thể đánh ngang tay cùng Thượng Quan Niên, chiến đấu tới cùng, là lưỡng bại câu thương.
Chỉ là từ điểm đó, cũng có thể thấy được coi trọng đối với Trần Thanh Đế.
Hơn nữa, Hồng Trung cũng nhận được lệnh, phải âm thầm chém giết Trần Thanh Đế, không được lưu lại dấu vết nào, nếu không thì không cần trở về nữa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Người hạ đạt mệnh lệnh, không phải người khác, đúng là cha vợ của Thượng Quan Niên, lão cha của Hướng Diễm, lão Đại một trong Tam đại cự đầu hắc đạo Hồng Kông.
Trần Thanh Đế phế Thượng Quan Giang Vũ, cuối cùng Thượng Quan Giang Vũ còn bị người Sơn Khẩu Tổ giết.
Cái này làm cho Thượng Quan gia cùng với ông ngoại Thượng Quan Giang Vũ rất là phẫn nộ.
Thượng Quan Giang Vũ là người nào?