CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Trần Thanh Đế khóa trái cửa, thân thể khẽ động, rất nhanh công kích tới Lữ Đông. Lữ Đông còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Trần Thanh Đế nắm cổ.

Két sát!

Nương theo một tiếng giòn vang làm cho người sởn hết cả gai ốc, sắc mặt Lữ Đông đỏ lên, không cách nào hô hấp, cổ nghiêng một cái, bị Trần Thanh Đế bẻ gãy cổ, đi đời nhà ma rồi.

Bồng!

Cái ghế trong tay Lữ Đông rơi xuống, đập xuống trên sàn nhà, phát ra thanh âm trầm đục. Tỉnh Thượng Tàn Câu vừa đứng lên, nhìn thấy đây hết thảy, dọa đến sắc mặt tái nhợt.

- Ngươi... ngươi đến cùng là người nào?

Tỉnh Thượng Tàn Câu dùng thanh âm run rẩy hỏi.

Trần Thanh Đế không rãnh để ý, vứt Lữ Đông qua một bên, thân thể khẽ động, một bả nắm lấy cằm của Tỉnh Thượng Tàn Câu, có chút dùng sức, cái cằm của Tỉnh Thượng Tàn Câu liền mở cả ra.

Tỉnh Thượng Tàn Câu là đồng bọn những người Nhật Bản kia. Hắn đã được chứng kiến, những người Nhật Bản kia sau khi bị bắt làm tù binh, quyết đoán tự sát, đã có một lần kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không cho Tỉnh Thượng Tàn Câu cơ hội tự sát.

- Con mẹ nó, vậy mà không có độc dược.

Trần Thanh Đế phát hiện, hàm răng của Tỉnh Thượng Tàn Câu đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có khảm nạm độc dược gì, không khỏi nhíu mày.

- Không có độc dược?

Tỉnh Thượng Tàn Câu trong lòng run lên, như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cả người đều không ngừng run rẩy, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ sợ hãi.

Phải biết rằng, người đi bắt Trần Thanh Đế, tất cả đều là nhiệm vụ thất bại, bị bắt làm tù binh, cắn nát độc dược khảm nạm trên hàm răng tự sát.

Bây giờ Trần Thanh Đế nhìn hàm răng của hắn, nói một câu không có độc dược, rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế biết mình cùng những người Nhật Bản chết kia, có quan hệ mật thiết.

- Nói, ngươi tên là gì, Trung Đảo thiếu gia các ngươi ở địa phương nào?

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng nói ra:

- Nếu như không nói, ta sẽ cho ngươi chết vô cùng thảm.

- Bịch!

Tỉnh Thượng Tàn Câu trực tiếp quỳ trên mặt đất, cả thân thể run rẩy lợi hại, không ngừng lắc đầu, nói ra:

- %#% $% $%...

- Con mẹ ngươi nói cái gì? Lão tử nghe không hiểu.

Trần Thanh Đế lập tức lườm hắn xem thường, một câu không có nghe hiểu, một cước đạp bay Tỉnh Thượng Tàn Câu, lạnh giọng nói ra:

- Nói tiếng người lão tử có thể nghe hiểu.

- Ô ô ô...

Tỉnh Thượng Tàn Câu rất nhanh bò lên, điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất chỉ vào cằm của mình:

- %%%...

- Kháo... Cái cằm rớt cả ra ngươi không nói sớm, mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng ngươi sống không kiên nhẫn được nữa chứ.

Lúc này Trần Thanh Đế mới nhớ tới, vì phòng ngừa Tỉnh Thượng Tàn Câu tự sát, cái cằm bị hắn tháo bỏ xuống rồi.

Nghe được Trần Thanh Đế nói, Tỉnh Thượng Tàn Câu càng thêm ủy khuất. Ta nói a, ngươi... ngươi nghe không hiểu, có thể trách ta sao?

Vốn, người bình thường bị tháo cằm xuống, tuy nói chuyện mơ hồ không rõ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghe hiểu.

Bất quá, Tỉnh Thượng Tàn Câu là người Nhật Bản, tiếng phổ thông vốn cũng rất đông cứng, bây giờ bị tháo cằm, nói tiếng phổ thông kia không được, một chút cũng rất bình thường. Ít nhất, Trần Thanh Đế là một câu đều không có nghe hiểu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ba!

Một tiếng giòn vang, cái cằm trật khớp của Tỉnh Thượng Tàn Câu, bị Trần Thanh Đế lắp trở về tại chỗ.

- Đừng giết ta, đừng giết ta...

Tỉnh Thượng Tàn Câu không có đi để ý tới cái cằm đau đớn, không ngừng cầu xin tha thứ nói:

- Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn biết cái gì, ta cái gì đều nói cho ngươi biết.

- Ách?

Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, trong nội tâm tràn đầy khinh bỉ:

- Mẹ nó, trên hàm răng thằng này không có khảm nạm độc dược cũng thì thôi, lại sợ chết như vậy. Ca ca ta cái gì cũng không có làm, thủ đoạn ép hỏi cũng còn chưa sử dụng.

- Chỉ cần câu trả lời của ngươi để cho ta thoả mãn, ta có thể không giết ngươi, nếu không...

Trần Thanh Đế tản mát ra sát khí nồng đậm, chỉ vào Lữ Đông đã chết, lạnh giọng nói:

- Hắn sẽ là kết cục của ngươi, bất quá, ngươi chết so với hắn còn thảm hại hơn.

- Ta nói, ta nói, nhất định sẽ làm cho ngươi thoả mãn, xin ngươi đừng giết ta.

Tỉnh Thượng Tàn Câu quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

- Ngươi tên là gì?

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng hỏi:

- Hiện tại Trung Đảo thiếu gia của các ngươi ở địa phương nào? Các ngươi tới Hoa Hạ rốt cuộc là làm gì? Trước kia người phục kích Trần Thanh Đế, có phải người của các ngươi hay không? Tất cả đều thành thật khai báo cho ta.

- Ta tên là Tỉnh Thượng Tàn Câu, là quân sư của Trung Đảo thiếu gia. Trước kia người phục kích Trần Thanh Đế, là người của chúng ta. Chúng ta tới Hoa Hạ là vì giết Trần Thanh Đế, báo thù cho em vợ của Trung Đảo thiếu gia...

Trần Thanh Đế không có phí bất luận khí lực gì, Tỉnh Thượng Tàn Câu một năm một mười, báo rõ tất cả chi tiết:

- Trung Đảo thiếu gia không có ở đây, bất quá, ta biết rõ Trung Đảo thiếu gia ở nơi nào.

- Tỉnh Thượng Tàn Câu? Mịa, Trung Đảo thiếu gia các ngươi có quân sư như ngươi, cái kia thật đúng là thảm kịch.

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, chỉ vào Lữ Đông chết đi kia nói ra:

- Hiện tại dẫn ta đi gặp Trung Đảo thiếu gia các ngươi, ân, nói ta là người Lữ gia phái tới.

Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một khỏa dược hoàn, ném cho Tỉnh Thượng Tàn Câu nói:

- Ăn cái này đi, nếu như ngươi không nghe lời ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Cái này... Đây là cái gì?

Tỉnh Thượng Tàn Câu đã nghĩ tới cái gì, nhìn xem dược hoàn trong tay, sắc mặt tái nhợt.

- Sao nói nhảm nhiều như vậy, ăn đi, nếu không hiện tại ta sẽ giết ngươi.

Nhìn thấy Tỉnh Thượng Tàn Câu nghe lời ăn dược hoàn, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:

- Yên tâm, chờ ta nhìn thấy Trung Đảo thiếu gia của các ngươi, sẽ cho ngươi giải dược. Nếu như ngươi dám bịp bợm ta, hừ hừ.

- Ta... tất cả nghe theo ngươi!

Tỉnh Thượng Tàn Câu không ngừng lắc đầu, co quắp ngã xuống đất. Độc dược cũng ăn hết rồi, ta còn dám chơi bịp bợm gì a.

Mệnh, chỉ có một cái a.

Bình luận

Truyện đang đọc