Nhìn thấy Mã Quan Thiên gật đầu, Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Mã lão, ngài đây không phải là chụp mũ ta sao? Không nên làm cho ta và Tình nhi muội tử có quan hệ gì, có chuyện gì ngài nói thẳng là được, không cần chụp mũ.
- Chụp mũ? Ta như thế nào chụp mũ ngươi?
Trong lòng Mã Quan Thiên giật mình, nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử thúi Thanh Đế này khôn khéo như thế, đã xem thấu ý nghĩ của ta? Không thể nào?
- Cái kia còn không đơn giản sao?
Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:
- Ta đã trở thành đệ tử của ngài, mà ngài lại là gia gia của Tình nhi muội tử, đến lúc đó, bối phận của ta chẳng phải là cao gấp đôi Tình nhi muội muội sao?
- Oa kháo...
Trần đại thiếu kinh hô một tiếng, điên cuồng lắc đầu:
- Không được, tuyệt đối không được, thành đồ đệ của ngài, cha ta chẳng phải là thành đại ca của ta? Ông nội của ta chẳng phải là biến thành chú của ta? Không được, loại chuyện này, tuyệt đối là không được.
- Mã lão a, ngài vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi.
- Con mẹ nó nói bậy!
Mã Quan Thiên rốt cục nhịn không được, hắn không biết bao nhiêu năm đã không có nói tục, rốt cục bị Trần đại thiếu chọc tức chửi ầm lên.
- Trong đầu Tiểu tử ngươi, mỗi ngày gia trang cái gì?
Mã Quan Thiên chỉ vào Trần Thanh Đế, hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta bây giờ là đang tìm truyền nhân y bát, chẳng lẽ ta gả tôn nữ của ta cho truyền nhân y bát, tôn nữ của ta biến thành nữ nhi của ta hả? Ngươi đây là cái Logic vô liêm sỉ gì.
- Mã lão, ngài nói thật sự là quá đúng. Dùng ta xem, Tình nhi muội tử ở Trung y, thiên phú không tệ, tất nhiên sẽ không cô phụ thân phận truyền nhân y bát.
Trần Thanh Đế gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Ngài đem một thân y thuật, giao cho Tình nhi muội tử a.
- Cút!
Mã Quan Thiên nổi giận.
- Không có vấn đề, Mã lão bảo ta lăn, hiện tại ta cút ngay.
Trần Thanh Đế như trút được gánh nặng, rất nhanh khởi động xe, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Đã hối hận.
Mã Quan Thiên hối hận để cho Trần Thanh Đế xéo đi rồi.
- Cái đồ hỗn trướng.
Mã Quan Thiên hỉ mũi trừng mắt, cắn răng mở miệng:
- Tiểu tử Chấn Hoa kia, quản không được tiểu tử ngươi. Trần lão gia tử, lại coi tiểu tử ngươi như bảo, cho tới bây giờ đều là ủng hộ, tuyệt đối sẽ không phản đối.
- Xem ra, cái y bát truyền nhân này của ta, chỉ có thể từ bản thân Trần Thanh Đế hạ thủ.
Trong nội tâm Mã Quan Thiên nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta âm thầm giựt giây Lữ Bất Phàm âm người kia, quấn quít lấy cháu gái bảo bối của ta. Sau đó... tiểu tử Thanh Đế này, chỉ cần gặp được, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
- Thời gian lâu rồi, tình cảm thâm hậu, ta nhìn Trần Thanh Đế ngươi chạy đi đâu.
Trong nội tâm Mã Quan Thiên đắc ý không thôi:
- Ngươi cái y bát truyền nhân này, ta là muốn định rồi.
Gừng càng già càng cay, coi như là Lữ Bất Phàm, cũng khó trốn khỏi bị Mã Quan Thiên tính toán.
Đây cũng không phải nói Lữ Bất Phàm ngốc, thật sự là, Lữ đại thiên thật thích Mã Tình Tình, coi như biết rõ là vũng hố, hắn cũng sẽ không chút do dự nhảy vào.
Hơn nữa, thời điểm đối mặt Mã Tình Tình, Lữ Bất Phàm cũng cảm giác, đầu óc của mình có chút không đủ dùng. Cái gì cũng có thể tính toán, nhưng hắn lại không muốn tính toán Mã Tình Tình.
Lữ Bất Phàm thật sự yêu rồi, ước nguyện ban đầu cũng không phải là vì nhấc lên quan hệ cùng Mã Quan Thiên.
- Ta cố gắng thúc đẩy Tình nhi cùng tiểu tử ngu ngốc Thanh Đế kia, ai còn dám nói ta bảo thủ? Hừ!
Mã Quan Thiên hất tay áo lên, quay người đi đến Trung Y Học Viện:
- Bất quá ta phát hiện, ta như thế nào cùng người Lữ gia đồng dạng, vậy mà cũng âm người.
Lữ gia, một đám âm người, không biết thật đúng là không nhiều lắm.
Vừa nhắc tới Lữ gia, phản ứng đầu tiên là, toàn gia này, tất cả đều con mẹ nó âm người.
Trần Thanh Đế lái xe đào tẩu, đi không bao xa, điện thoại của hắn vang lên, xem xét, là Viên Cầu gọi tới.
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá không thành thực rồi, đấu cẩu cùng Lữ Bất Phàm âm người kia. Thậm chí ngay cả ta cũng không thông báo một tiếng.
Thanh âm rất là bất mãn của Viên Cầu truyền tới.
- Xem ra, Lữ Bất Phàm phát tán tin tức ra rồi.
Trần Thanh Đế mỉm cười, thản nhiên nói:
- Như thế nào, ngươi cũng muốn đến tham gia náo nhiệt?
- Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Không nên quên, đấu cẩu cũng là một phương thức kiếm tiền.
Viên Cầu nằm ở trên ghế sa lon, lông mày giương lên:
- Đối với sự tình có thể kiếm tiền, mập mạp ta cho tới bây giờ đều rất thích đi làm.
Đích thật là như thế, cái đồ chơi đua xe này, mặc dù Viên mập mạp không có thắng qua tiền gì, nhưng mà, mục đích của hắn, kiếm tiền còn hơn bản thân đua xe.
Viên mập mạp là gia hỏa ngay cả xe cũng không thể lái, béo đã đến loại trình độ này, đối với đua xe có thể có kích tình gì đáng nói.
Chỉ là, kích tình kiếm tiền, đó là rất mạnh.
Thật đáng buồn chính là, ở trên đua xe, Viên mập mạp là thua nhiều thắng ít, làm sinh ý lỗ vốn.
- Trần đại thiếu, lần này tiền đặt cược cũng không nhỏ, Lữ Bất Phàm lấy ra 4 tỷ, mà ngươi thì là một bộ áo điều hòa chống đạn.
Viên mập mạp rên rỉ một tiếng, nói ra:
- Lữ Bất Phàm này, đối với điều hòa áo chống đạn cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà, hắn là địch nhân, một kiện ta cũng không để cho Lữ gia đạt được.
- Cái này ta minh bạch, hắn là đừng nghĩ lấy được.
Trần Thanh Đế mỉm cười, trên mặt tràn đầy tự tin.
- Ngươi có tự tin như vậy? Nhất định có thể thắng?
Vẻ mặt Viên Cầu hoài nghi nói:
- Ta phái người đi điều tra, đầu cẩu kia của Lữ Bất Phàm, lại cái gì cũng không có tra được, rất là che giấu.
- Còn nữa, tên Lữ Bất Phàm âm người kia, cho tới bây giờ đều không làm sự tình không có nắm chắc.