Trần Thanh Đế cũng không biết, Trần Hương Hương là con gái của Cung Thanh Phong, Cung Hương Hương?
- Đúng vậy a, huynh đệ của mình, hy sinh chính mình, lại để cho mình đào tẩu, sự tình mất mặt như thế, cha ngươi như thế nào sẽ nói ra chứ?
William giương giọng cười to nói:
- Cung Thanh Phong ngươi không biết, như vậy tiểu muội của ngươi, Trần Hương Hương, cũng không phải thân muội muội của ngươi, ngươi cũng không biết?
- Không phải thân muội muội?
Trần Thanh Đế nhíu mày.
Trần Hương Hương không phải tiểu muội cùng cha khác mẹ của Trần Thanh Đế hắn sao? Tại sao lại không phải thân sinh?
- Cùng Cung Thanh Phong có quan hệ?
Trần Thanh Đế suy đoán đến cái gì.
- Phế vật? Ai con mẹ nó cho rằng Trần Thanh Đế ngươi là phế vật, kia chính là loại ngu xuẩn. Phế vật, há có thể bởi vì nói tên một người, liền nghĩ đến nhiều như vậy?
William tán thưởng nói:
- Đúng vậy, Trần Hương Hương vốn tên là Cung Hương Hương, là con gái của Cung Phong Lương. Điểm này, chỉ sợ ngay cả Trần Hương Hương cũng không biết đi.
Khó trách.
Khó trách cha mình, đối với tiểu muội là bất luận cái yêu cầu gì, cũng vô điều kiện thỏa mãn, đối với tiểu muội yêu thương như thế. Hương Hương là con gái của ân nhân cứu mạng cha mình a.
Còn là vì cứu cha ta, hi sinh tánh mạng của mình.
Nếu như không phải Cung Thanh Phong, chết chính là cha mình rồi.
Còn có...
Trần Thanh Đế đột nhiên nghĩ tới, thời điểm hắn bức độc cho Trần Hương Hương, để cho Trần Hương Hương cơ hồ lột sạch quần áo. Về sau, mỗi lần nhìn thấy hắn, Trần Hương Hương đều mặt ngọc đỏ bừng.
Rốt cục, Trần đại thiếu biết nguyên nhân.
Sợ cái gì? Chúng ta là huynh muội, anh là đại ca em, lại không có người ngoài.
Không phải thân sinh a?
Biết, tiểu muội đã biết.
- Có một điểm, ngươi nói sai rồi. Đó chính là, em gái của ta, đã biết thân phận của mình, đã biết không phải là em ruột của ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tin tức của ngươi, cũng không hoàn toàn chính xác.
Trần đại thiếu mặt ngoài phi thường bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Choáng nha, không biết thì thôi, hiện tại đã biết, về sau như thế nào đối mặt Trần Hương Hương a?
Xấu hổ a.
Trách không được a, trách không được từ khi bức độc, tiểu muội nhìn thấy ta, sẽ thẹn thùng như thế, như là ta làm cho nàng không thoải mái vậy.
Thì ra là thế.
Bất quá, khá tốt, hiện tại tiểu muội đã khôi phục bình thường, bằng không thì...
Thật sự là xử lý không tốt a.
- Tốt rồi, hiện tại thời gian cũng không còn nhiều lắm. Cha của ngươi, cũng trốn đủ xa.
William thản nhiên nói:
- Có thể giao liệu tư cho ta rồi không? Hoặc là, để cho ta giết ngươi, sau đó tự lấy?
- Cho dù giao cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua ta sao.
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Đừng nói là ta, chính ngươi tin tưởng sao?
- Ít nhất, có thể cho ngươi chết thống khoái một chút.
William cũng không có phủ nhận.
- Trước sau đều là chết, thống khoái cũng chết, thống khổ cũng chết, với ta mà nói, không có khác nhau gì quá lớn. Hơn nữa...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Ta ngược lại là rất muốn biết, ngươi là để cho ta thống khổ chết đi như thế nào.
- Như thế... ta có thể thành toàn ngươi.
Trên mặt William, lộ ra tàn nhẫn:
- Mặc kệ ngươi muốn hay không, ta đều sẽ vì ngươi làm một chuyện.
- Đợi ta giết ngươi, ta sẽ đi M quốc, truy giết vị hôn thê của ngươi Bùi Ngữ Yên.
William liếm liếm bờ môi, âm trầm nở nụ cười:
- Sau khi ta bắt nàng, hung hăng tra tấn nàng, làm cho nàng rên rỉ ở dưới háng của ta, sau đó, tiễn đưa nàng đi tới gặp ngươi.
- Không thể phủ nhận, cứ như vậy giết Bùi Ngữ Yên, thật sự là quá đáng tiếc, quá không tốt.
William vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ đùa lâu một chút, lúc nào chơi chán rồi, lại giết. Nói như vậy, tiếc nuối sẽ thiếu một ít. Ít nhất, với ta mà nói, là như thế.
- Ngươi giết cha của em gái ta, huynh đệ của cha ta, đã nên chết rồi. Ngay vừa rồi, còn trọng thương ba của ta, bức ba ta thiêu đốt tánh mạng, ngươi y nguyên đáng chết. Hiện tại, ngươi lại muốn ra tay đối với Ngữ Yên, ngươi cũng nên chết.
Trần Thanh Đế dùng đến thanh âm cực kỳ bình thản, bình thản đến làm lòng người vì sợ mà tâm rung động nói:
- Cho nên, ta sẽ giết ngươi. Bất quá, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái.
- Giết ta? Ha ha ha...
William cười như điên, như là đã nghe được thiên đại chê cười, cười đến nước mắt cũng đi ra:
- Ngươi lại muốn giết ta, thật sự là làm ta cười chết mất.
- Ta muốn giết cha ngươi, chỉ cần nguyện ý, cũng là dễ dàng có thể làm được. Cha của ngươi, có thể sống đến bây giờ, chỉ là trọng thương, hoàn toàn là vì ta đùa nghịch hắn.
- Ta có một thói quen như vậy, muốn như mèo chơi chuột, đùa nghịch địch nhân của ta.
William tràn đầy khinh thường nói:
- Cha ngươi cũng không phải đối thủ của ta, huống chi là ngươi?
- Trêu đùa địch nhân, là thói quen của ta, bất quá, ngươi căn bản là không xứng làm địch nhân của ta. Cho nên, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái.
William nhíu mày, rất là hung hăng càn quấy nói:
- Bởi vì ngươi đủ hung hăng càn quấy, cho nên, ta cho ngươi chết thống khoái.
Vừa dứt lời, William vung tay lên, Mộc Dị năng lập tức bộc phát, bốn phía tràn ngập năng lượng màu xanh lá, hoa cỏ cây cối bốn phía cuồng vũ.