- Ta đây làm Nhị sư phụ!
Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư, trăm miệng một lời nói.
Rất hiển nhiên, đều không muốn cho Lâm Tĩnh Nhu trở về.
- Bảo bối đồ đệ a, con không biết sao, thế giới bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm.
Sa Vĩ thổn thức không thôi, nói ra:
- Tuy tốc độ tăng tu vi của con rất nhanh, nhưng vẫn là quá yếu. Ba ngày trước, con thiếu chút nữa mất đi một sư phụ. Nếu như không phải sư phụ con uy vũ khí phách, tu vi lợi hại nhất, đã sớm biến thành cặn bả.
- Sa Vĩ, chuyện gì xảy ra?
Diệc Trùng Hư nhíu mày.
- Còn không phải... con mẹ nó, mấy ngày nay ta đi Mỹ dạo một phen, kiếm một ít đồ vật…
Sa Vĩ vô cùng phẫn nộ nói:
- Sau đó, ngay lúc ta muốn trở lại, nước Mỹ đột nhiên toát ra một Diêm Vương.
- Ngay từ đầu, ta còn không có để ở trong lòng, không phải là không ngừng đồ sát phân bộ của đám rác rưởi Mafia sao? Ngay cả tổng bộ cũng không dám công kích, gọi Diêm Vương cái rắm.
Vẻ mặt Sa Vĩ khinh bỉ:
- Ai biết, Diêm Vương này còn cực kỳ hung hăng càn quấy. Mới đầu là đông diệt một cái, tây diệt một cái. Hành tung bất định, rất là trơn trượt.
- Ba ngày trước, Diêm Vương này đột nhiên kêu gào, muốn tiêu diệt con trai của tiểu tử Ước Hàn kia.
Vẻ mặt Sa Vĩ khó chịu nói:
- Cái kia rất hung hăng càn quấy, hung hăng càn quấy đến mức lão tử cũng muốn ra tay hung hăng đánh cho hắn một trận.
- Ai biết, tiểu tử kia ngoan độc, trực tiếp vận dụng đạn đạo.
Sa Vĩ thổn thức không thôi nói:
- Nãi nãi, lão tử lại ở hiện trường a. Toàn bộ trang viên bị san thành bình địa, khá tốt, tu vi lão tử cũng không tệ lắm, không có gì.
- Bất quá, những người kia có thể bi thúc, ngay cả sợi lông cũng không có để lại, hung hăng càn quấy, thật sự là quá kiêu ngạo, so với thời điểm lão tử còn trẻ tuổi, còn hung hăng càn quấy hơn.
Sa Vĩ nhíu mày, nói ra:
- Diêm Vương kia ngay cả Dị Năng Dong Binh Đoàn cũng không buông tha, đáng chết giết không tha, thực con mẹ nó ngưu bức.
- Cái kia thật đúng là đủ hung hăng càn quấy.
Diệc Trùng Hư trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Về sau thì sao? Ngươi có biết Diêm Vương kia là người nào hay không?
- Về sau, Diêm Vương kia thừa cơ về nước rồi, về phần là người nào...
Sa Vĩ vụng trộm nhìn Lâm Tĩnh Nhu, nói ra:
- Còn không phải Trần Thanh Đế con rùa... Đại suất ca kia sao.
- Ngoại trừ Trần Thanh Đế, ai có thể ngưu bức như thế, khí phách như thế.
Sa Vĩ nhìn như là mã thí tâng bốc Trần Thanh Đế, thật sự là nịnh nọt Lâm Tĩnh Nhu.
Quả nhiên, sau khi Lâm Tĩnh Nhu nghe xong, lập tức tinh thần đại chấn, trên mặt ngoại trừ khiếp sợ, càng nhiều hơn là hưng phấn.
Trần Thanh Đế thật là lợi hại.
Về phần cái gì Diêm Vương, Lâm Tĩnh Nhu căn bản là không quan tâm, ngay cả Sa Vĩ cũng khiếp sợ như vậy, so với Sa Vĩ ở thời điểm trẻ tuổi, còn muốn hung hăng càn quấy.
Đây mới là nam nhân mà Lâm Tĩnh Nhu ta ưa thích.
Trần Thanh Đế, quá giỏi.
- Trần Thanh Đế?
Diệc Trùng Hư nhíu mày, nói ra:
- Dị Năng Dong Binh Đoàn, thực lực không thể khinh thường, coi như là chúng ta, cũng không thể không phòng. Bất quá, ta tin tưởng, có lẽ ngươi xử lý vô cùng sạch sẽ?
- Xử lý? Ta cái gì cũng không làm, căn bản là không cần đến ta ra tay.
Vẻ mặt Sa Vĩ xem thường nói:
- Dị Năng Dong Binh Đoàn, cũng không biết Diêm Vương là Trần Thanh Đế, cũng căn bản không có đem Trần Thanh Đế để vào mắt.
- Lăng Thiên kia là dạng gì, ngươi cũng không phải không biết.
Sa Vĩ liếc mắt, khinh thường nói:
- Ngạo khí mười phần, để cho người chán ghét, lão tử đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi.
- Vậy ngươi đi giết hắn đi.
Diệc Trùng Hư thản nhiên nói.
- Tại sao ngươi không đi?
Sa Vĩ liếc mắt, tuy hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng mà, muốn giết Lăng Thiên, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Rất khó làm đến.
Còn có nữa là, cao thủ trong Dị Năng Dong Binh Đoàn, thật sự là nhiều lắm, thế lực cực kỳ cường đại.
Thực đánh đến cuối cùng, lấy lực lượng sau lưng Trần gia, Viên gia, Lâm gia, tuy có thể diệt Dị Năng Dong Binh Đoàn, nhưng cuối cùng sẽ trả một cái giá lớn.
Thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm.
- Bảo bối đồ đệ, con không phải muốn giúp Trần Thanh Đế đấy sao? Hiện tại thực lực của con so với Trần Thanh Đế kém rất nhiều.
Sa Vĩ nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nếu như con thật muốn giúp hắn, thì nhanh tăng tu vi lên, ít nhất, cũng phải tu luyện tới Trúc Cơ trung hậu kỳ mới được.
Sa Vĩ đối với thực lực của Trần Thanh Đế, đã không cách nào nắm chắc rồi, chỉ là một tiểu gia hỏa Luyện Khí kỳ, làm sao lại ngưu bức hò hét như vậy?
Cho dù là năm đó, thời điểm Sa Vĩ hắn ở Luyện Khí kỳ, cũng không có ngưu bức như vậy a.
Trần Thanh Đế đã không thể nói là ngưu bức rồi, quả thực là biến thái.
Tu vi cùng sức chiến đấu biểu hiện ra ngoài, không phù hợp nghiêm trọng a.
Khó trách...
Thật khó trách, ngay cả Nhâm Vô Tu ở trong tay Trần Thanh Đế, cũng ăn phải quả đắng.
- Trúc Cơ trung hậu kỳ? Ân, con nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất, tu luyện tới Trúc Cơ trung hậu kỳ.
Lâm Tĩnh Nhu hai đấm nắm chặt, trên mặt tràn đầy kiên định.
Nhìn Lâm Tĩnh Nhu lại bắt đầu tu luyện, Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư cười khổ không thôi.