CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Người ta là Kết Đan sơ kỳ cao thủ, muốn giết Phong Thích Thảng, đây chính là sự tình rất đơn giản. Thậm chí không tốn sức chút nào.

Một Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, một Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, tuy không sai biệt nhiều, nhưng thực lực kém rất lớn.

Ngày đêm khác biệt a.

- Ngươi muốn gặp?

Nhìn thấy Nhâm Vô Tu gật đầu, Phong Thích Thảng nhướng nhướng mày:

- Ta cũng muốn biết, rốt cuộc là ai làm ra Điều Hòa y phục đây này.

- Quả nhiên như Lý Nặc Ngôn nói, Khuyết Lưu cũng không biết.

Nhâm Vô Tu trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Trận pháp sư kia, có phải người Viên gia các ngươi hay không?

- Những thứ khác, ta không thể nói cho ngươi biết quá nhiều. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Trận Pháp Sư chết tiệt kia, rốt cuộc là ai, ta không biết. Cũng chưa từng biết được, có người này tồn tại.

Phong Thích Thảng nhíu mày, nói ra:

- Có thể nói chỉ như vậy, về phần tin hay không, cái kia là chuyện của ngươi.

- Hơn nữa, ta còn khinh thường nói dối.

Phong Thích Thảng lắc lắc tay áo, nói ra:

- Nhâm Vô Tu, nếu như không có sự tình gì khác, ta đi trước.

Chứng kiến Nhâm Vô Tu không có phản ứng gì, Phong Thích Thảng cũng không làm bất luận dừng lại gì, thân thể khẽ động, rất nhanh ở trong rừng cây biến mất không thấy gì nữa.

Trận Pháp Sư?

Dựa vào, Điều Hòa y phục ta cũng có một bộ, sửng sốt không có ở trên Điều Hòa y phục, phát hiện bất luận dấu vết trận pháp gì. Chỉ là biết rõ, nhất định là bởi vì trận pháp.

Ngay cả ta cũng nhìn không ra, ai con mẹ nó biết rõ, lúc nào Viên gia toát ra Trận Pháp Sư ngưu bức như vậy ?

Phong Thích Thảng oán thầm không thôi.

- Xem ra Khuyết Lưu này, thật sự không biết.

Nhâm Vô Tu cũng không có hoài nghi Phong Thích Thảng, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói:

- Đến cũng đã đến, sao không hiện thân gặp mặt?

- Choáng nha, lại bị phát hiện?

Trần Thanh Đế nhíu mày:

- Muốn dọa ta? Ta không đi ra ngươi làm được gì.

- Không đi ra?

Nhâm Vô Tu cười lạnh không thôi, thanh âm cũng trở nên lạnh, nói ra:

- Hừ, đã như vầy, vậy thì đừng trách lão phu không khách khí.

- Con mẹ nó, ngươi cứ tiếp tục giả bộ ngưu bức, nếu như ca ca ta bị ngươi dọa đi ra ngoài, đó mới là ngu xuẩn. Ngươi mới có thể thật sự không khách khí đối với ta.

Trần Thanh Đế nhíu mày, ngừng thở, quyết không đi ra.

Ca ca ta không ra, có bản lĩnh ngươi bắt ca ca ta ra đi?

Móa.

Muốn hắc lão tử, điên khùng.

- Đi ra cho ta.

Linh khí toàn thân Nhâm Vô Tu bộc phát, vung tay lên, hướng bụi cỏ bên trái cách Trần Thanh Đế mấy trăm mét, công kích mà đi.

- Móa, ta biết rõ, ngươi không có phát hiện ca ca ta.

Nhìn thấy phương hướng Nhâm Vô Tu công kích, độ lệch to lớn như thế, Trần đại thiếu càng thêm khẳng định, Nhâm Vô Tu không có phát hiện hắn.

Khá tốt, ca ca ta đầy đủ trầm ổn, không có nghía tới ngươi, bằng không thì, đây chẳng phải là rất oan uổng sao.

Bất quá rất nhanh, Trần Thanh Đế trợn tròn mắt.

Trong bụi cỏ Nhâm Vô Tu công kích kia, rất nhanh kích xạ ra một bóng đen, tốc độ bóng đen cực nhanh, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, bụi cỏ kia biến thành một cái hố to.

- Con mẹ nó, lại có người khác, vậy mà ca ca ta không có phát hiện.

Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, nhịn không được hít sâu một hơi.

Trần Thanh Đế không biết, người này là tới trước, hay là về sau.

Nếu như là về sau... vậy thì phiền toái.

Ít nhất, người ta khẳng định phát hiện Trần Thanh Đế.

- Là hắn.

Hai mắt Trần Thanh Đế ngưng tụ, nhận ra được bóng đen kia, không phải người khác, đúng là ở Bắc Cực bái kiến, đi cùng với Mục Lăng Phong, Lão Quỷ.

Lúc này trên mặt Lão Quỷ tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong nội tâm rất khó hiểu. Vì cái gì Nhâm Vô Tu phát hiện hắn, lại không có phát hiện Trần Thanh Đế.

Phải biết rằng, Lão Quỷ là một đường đi theo Trần Thanh Đế tới, vốn muốn động tay, lại phát hiện hai người Nhâm Vô Tu và Phong Thích Thảng.

Vì phiền toái không cần thiết, cho nên mới chậm chạp không có động thủ.

Nhưng mà, Lão Quỷ như thế nào cũng thật không ngờ, Nhâm Vô Tu lại để cho hắn đi ra, mà không phải Trần Thanh Đế.

Bình luận

Truyện đang đọc