CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Không phải nói, Trần lão gia tử và Võ lão gia tử không có mặt, chỉ là, hai vị lão gia tử này đang ôn chuyện, như là có chuyện nói không hết muốn nói.

Ai cũng không gặp.

Cho dù là Trần Thanh Đế, Trần lão gia tử vô cùng cưng chiều cũng không gặp.

Trương Hùng Phi nhìn thấy Trần Chấn Hoa, một tướng một binh bắt đầu uống, Trần đại thiếu cảm giác không có ý tứ gì, nên không có tiếp tục dừng lại, lái xe trở về.

Về phần Trần Hương Hương, Võ Nghệ cùng Võ Thuật, thì là sáng sớm vừa ăn xong điểm tâm, liền chạy ra ngoài đi mua sắm. Võ Thuật là công nhân bốc vác cho Võ Nghệ và Trần Hương Hương.

Nghe nói, mấy ngày nay một mực như thế.

Hai nữ vui cười hắn mỏi mệt, Võ Thuật đã gặp phải tra tấn thảm khốc.

Dạo phố đối với nam nhân mà nói, đây tuyệt đối là một sự tình đau đầu nhất.

Võ Thuật thật đáng thương a!

Trần đại thiếu chỉ có thể ở trong nội tâm đồng tình, cầu nguyện, cũng không có ý tứ ra tay giúp đỡ, tranh thủ thời gian tránh đi.

Kế tiếp, Trần đại thiếu phân biệt đi tìm Trương Kiều và Chương Đài, phân biệt cho bọn hắn bốn viên Đoạt Linh Đan, để cho bọn hắn rất nhanh tăng tu vi lên.

Còn thừa lại tám viên Đoạt Linh Đan, Trần Thanh Đế là chuẩn bị cho Đoạn Phàm cùng Đoạn Thiên. Bất quá, Trần đại thiếu biết rõ, hiện tại Đoạn Thiên khẳng định bề bộn nhiều việc, nên quyết định chờ thêm một thời gian ngắn nữa nói sau.

Về phần Đoạn Phàm, vẫn chưa tẩy mao phạt tủy xong, nên chưa cần gấp.

Trần đại thiếu có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng trong lúc đó, lại phát hiện không biết nên làm cái gì. Bạn đang đọc chuyện tại

Thanh nhàn.

Trần Thanh Đế cho tới bây giờ không nghĩ qua, mình vậy mà sẽ có thời điểm thanh nhàn.

Kết quả là, Trần đại thiếu ở trên đường phố, chẳng có mục đích ngắm cảnh bốn phía. Tuy Trần Thanh Đế là người đại danh, nhưng mà, bởi vì quá nổi danh rồi, cho nên, những người khác trực tiếp bỏ qua.

Bất quá, cái này rất hiển nhiên là Trần đại thiếu muốn thấy.

Nếu như có một ngày, hôn sự của Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên xảy ra tình huống, chỉ sợ, Trần đại thiếu và Bùi Ngữ Yên lại sẽ bị đổ lên đầu sóng ngọn gió.

- Vô Ngân Băng Tủy đã có, Tụ Linh đan cũng luyện chế ra một ít, đủ dùng một thời gian ngắn.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Kiếm một ít tinh thiết, luyện chế một kiện pháp bảo.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế gọi điện thoại cho Viên mập mạp. Bất quá, không đợi hắn nói cái gì, Viên Cầu liền trực tiếp nói một câu: Ca ca ta bề bộn nhiều việc, chuyện nhỏ đừng tìm ta.

Điều Hòa y phục sắp đưa ra thị trường, Viên mập mạp đích thật là bề bộn muốn chết. Trần đại thiếu nghĩ, là kiếm một ít tinh thiết mà thôi, hoàn toàn chính xác không phải là đại sự gì.

Trần đại thiếu cũng không có không biết xấu hổ tiếp tục quấy rầy Viên Cầu.

Dù sao, Điều Hòa y phục này là Trần đại thiếu hắn chiếm bảy thành đấy.

- Ta nhớ được, Chu Trướng đã từng nói qua, nhà bọn họ là làm sinh ý sắt thép.

Trần Thanh Đế nhíu mày, móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Chu Trướng.

Nhà của Chu Trướng làm sinh ý sắt thép là không sai, bất quá, quy mô rất nhỏ, quá lớn, bọn hắn cũng không làm được.

Dù sao, sắt thép liên quan tới nền công nghiệp quốc gia, người bình thường thật đúng là đừng nghĩ làm.

- Ân, ta cách đây không xa, rất nhanh đi qua.

Trần Thanh Đế đối với điện thoại nói ra, lái xe, trực tiếp đi tới một khách sạn ba sao.

- Tiểu Kỳ, em cũng không cần quá mức tự trách, dù sao, chúng ta làm như vậy, cũng là vì tốt cho đại ca em.

Chu Trướng nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ hai mắt thấu hồng, an ủi.

- Đệ muội em yên tâm, dùng không được bao lâu, đại ca em sẽ ra trại. Ta đã nói với cha, bắt chuyện qua với người ở bên trong rồi.

Vẻ mặt Trịnh Lục tự tin nói:

- Có cha ta chiếu cố, đại ca em sẽ không có chuyện gì.

Đại ca Thẩm Kỳ là dân nghiện, hôm nay chính thức bị đưa vào trại cai nghiện. Cho nên trong nội tâm Thẩm Kỳ rất là không thoải mái. Mặc dù nói, nàng cũng biết, là vì tốt cho đại ca.

Nên Thẩm Kỳ nàng mới đồng ý, để đại ca nàng vào trại.

Ngẫm lại tình cảnh đại ca nàng bị đưa đi vào trại, Thẩm Kỳ đau lòng không thôi.

- Cảm ơn, em không sao.

Thẩm Kỳ lắc đầu, xóa đi nước mắt trên mặt:

- Không phải Trần đại ca muốn tới ư, chúng ta gọi chút thức ăn ngon chờ Trần đại ca tới.

- Cái này là được rồi.

Chu Trướng vỗ vỗ bàn tay như ngọc trắng của Thẩm Kỳ, nói ra:

- Tiểu Kỳ, em yên tâm, dùng không được bao lâu, đại ca em không chỉ không trách em. Còn có thể cảm kích em.

- Trần Thanh Đế, bên này.

Cũng không lâu lắm, Trịnh Lục đứng lên, nhìn Trần Thanh Đế đi vào khách sạn, huy động cánh tay, nói ra.

- Thẩm Kỳ làm sao vậy?

Trần Thanh Đế đi tới, nhìn hai mắt Thẩm Kỳ thấu hồng, nói ra:

- Thẩm Kỳ, có phải Chu Trướng khi dễ em hay không? Nói cho anh biết, Trần đại ca giúp em đánh hắn.

- Ta khi dễ Tiểu Kỳ?

Trên mặt Chu Trướng tràn đầy oan uổng:

- Chỉ cần Tiểu Kỳ không khi dễ ta, ta đã cám ơn trời đất rồi.

- Trần Thanh Đế, chính ngươi nhìn xem.

Nói xong, Chu Trướng nhấc áo của mình lên, vẻ mặt ủy khuất.

Quả nhiên, ở bên hông Chu Trướng, có một dấu nhéo đỏ hồng.

Rất hiển nhiên, là bị Thẩm Kỳ nhéo ra.

Đối với cái này, Trần đại thiếu và Trịnh Lục đều có thể hiểu rõ, hai người liếc mắt đưa tình, đúng là bình thường.

- Dấu răng trên cổ ngươi kia, càng rõ ràng hơn.

Trần Thanh Đế đưa tay, chỉ vào trên cổ Chu Trướng, bị quần áo che chắn, như ẩn như hiện, một dấu răng màu hồng đậm, trông rất chói mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc