CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Thiên hạ đệ nhất cao thủ, vì thu đồ đệ, cái thể diện gì cũng sớm không biết ném đi đâu, thanh danh cũng không cần. Còn choáng nha, gia nô kiêu ngạo?
Thật sự là khó xử Diệc Trùng Hư rồi.
- Ngươi không được quên, ta là người của Lâm gia. Tĩnh Nhu nha đầu, là người của Lâm gia.
Sa Vĩ nhíu mày:
- Ngươi không phải nói, Trần Thanh Đế rất ưu tú sao? Vậy ngươi cùng lão tử đoạt đồ đệ làm gì?
- Sa Vĩ, thế nhưng mà ngươi nói, chỉ cần Tĩnh Nhu nha đầu nguyện ý bái ta làm thầy, ngươi sẽ không hỏi qua.
Diệc Trùng Hư lạnh giọng nói ra:
- Ngươi choáng nha, chọc miệng vào làm gì?
- Ngươi đây là lừa gạt, lừa gạt biết không?
Sa Vĩ khinh bỉ nói:
- Đồ đệ bảo bối của ta, không nên bị đại lừa gạt ngươi làm cho hư mất.
- Cái gì lừa gạt? Lão tử làm sao lại thành lừa đảo rồi hả?
Diệc Trùng Hư xoáy tay áo lên, tức giận nói ra:
- Sa Vĩ, hôm nay ngươi không nói rõ ràng cho lão tử, lão tử đánh ngươi.
- Đánh ta?
Vẻ mặt Sa Vĩ khinh thường nói:
- Chỉ bằng ngươi, có thể làm sao? Muốn đánh chúng ta đi xa một ít đánh, đừng làm hỏng chỗ ở của lão tử.
- Phá chỗ ở của ngươi, phá thì phá, để cho Tĩnh Nhu nha đầu đi chỗ ta ở.
Ánh mắt của Diệc Trùng Hư lại rơi vào trên người Lâm Tĩnh Nhu, nói ra:
- Tĩnh Nhu nha đầu, cùng vi sư đi thôi, chỗ ta đẹp hơn nơi này nhiều.
- Nói láo...
Sa Vĩ lập tức không phục.
- Các ngươi có thể đừng nhao nhao nữa hay không, ta ngược lại là có một biện pháp.
Trong con ngươi Lâm Tĩnh Nhu, lóe ra tinh mang, nói ra:
- Các ngươi đều là đệ nhất thiên hạ, mà ta muốn trở nên mạnh mẽ. Không muốn làm một cái bình hoa, phải trợ giúp Trần Thanh Đế.
Không muốn làm bình hoa, muốn trợ giúp Trần Thanh Đế?
Diệc Trùng Hư và Sa Vĩ, cũng nhịn không được hít sâu một hơi, hai lão gia hỏa này, đương nhiên đã nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong, nghĩ mà sợ không thôi.
Rất hiển nhiên, Lâm Tĩnh Nhu là vì Trần Thanh Đế, mới muốn trở nên mạnh mẽ.
Chúng ta lại mắng Trần Thanh Đế, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
- Ta muốn trở nên mạnh mẽ, người muốn thu ta làm đồ đệ.
Lâm Tĩnh Nhu mỉm cười, nói ra:
- Không bằng như vậy, ta tạm thời bái người làm thầy. Sư phụ và người, đều là sư phụ của ta.
- Ai có thể làm cho ta rất nhanh trở nên mạnh mẽ, người đó là Đại sư phụ, trái lại chính là tiểu sư phụ.
Con ngươi Lâm Tĩnh Nhu lập loè:
- Hai vị xem, như thế nào?
Bái ai là sư, không sao cả, mấu chốt là Lâm Tĩnh Nhu muốn trở nên mạnh mẽ, muốn giúp Trần Thanh Đế.
Không hơn.
Là đơn thuần như thế.
- Ta đây chẳng phải là, chỉ có nửa đồ đệ sao?
Vẻ mặt Sa Vĩ bất đắc dĩ, tuy bị Lâm Tĩnh Nhu nha đầu kia tính kế, nhưng hắn một điểm cũng không tức giận.
Vô luận là Sa Vĩ, hay là Diệc Trùng Hư, đều có thể tinh tường cảm giác được, Lâm Tĩnh Nhu trở nên mạnh mẽ, chỉ là vì Trần Thanh Đế mà thôi.
Tính toán bọn hắn, đều chỉ là vì Trần Thanh Đế.
- Cái gì một nửa đồ đệ? Ta ngược lại là cảm giác, Tĩnh Nhu nha đầu nói không sai.
Vẻ mặt Diệc Trùng Hư đắc ý, đồ đệ xem như thu tới tay rồi.
Bất quá, trong lòng Diệc Trùng Hư lại nhịn không được thầm nghĩ:
- Xem ra, nên rút thời gian đi xem tên Trần Thanh Đế kia, đến cùng có bản lãnh gì, vậy mà để cho Tĩnh Nhu nha đầu làm như thế.
Một nam nhân, vì nữ nhân mình yêu trở nên mạnh mẽ, hay một nữ nhân, vì nam nhân mình yêu trở nên mạnh mẽ, cái này đều là có thể lý giải, cũng có thể nói thông.
Mấu chốt là, lấy tên Trần Thanh Đế kia, dựa vào cái gì để cho Lâm Tĩnh Nhu thích hắn?
Lời nói không dễ nghe, có thể xứng hay sao?
Đây quả thực là quan hệ hoa tươi và cứt trâu a.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hiện tại hoa tươi, đều thích cứt trâu sao?
...
Giang Sơn Ngự Cảnh, tầng hầm ngầm trong biệt thự, trên trán Trần Thanh Đế hiện đầy mồ hôi, linh khí trong cơ thể đã tiêu hao không sai biệt lắm.
Đi vào địa cầu, đây chính là lần thứ nhất Trần đại thiếu luyện chế pháp bảo, còn là dùng Vô Ngân Băng Tủy, hắn không thể không cẩn thận.
Ai biết rõ, trình độ luyện khí phải chăng lui bước?
Nuốt vào một khỏa Tụ Linh đan, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, một bên khôi phục linh khí tiêu hao, một bên nhìn chằm chằm Càn Khôn Đỉnh trước mặt, không dám có chút phân tâm.
Lần thứ nhất luyện khí, đây chính là rất trọng yếu, vạn nhất thất bại, rất đả kích người a.
Tinh thiết phế đi, còn có thể rèn luyện một lần nữa, Vô Ngân Băng Tủy đây chính là siêu cấp bảo bối, lãng phí một ít, cũng khiến Trần đại thiếu đau lòng.
Hơn nữa, vì luyện chế kiện pháp bảo đầu tiên, Trần đại thiếu trọn vẹn dùng một khối Vô Ngân Băng Tủy lớn bằng ngón tay.
Oanh!
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, linh khí tiêu hao trong cơ thể, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Ngay sau đó, hắn từ trên mặt đất bắn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đỉnh Càn Khôn.
- Thành hình!
Pháp quyết động liên tục, bên trong Càn Khôn Đỉnh, rất nhanh ngưng kết ra một thanh trường kiếm, thân kiếm mỏng như cánh ve, kiếm rộng bốn centimet, dài bảy mươi lăm centimet, chuôi kiếm 14 centimet.
Tổng kiếm dài tám mươi chín centimet.
Rất nhỏ, nhưng Trần đại thiếu thích nhất là nhỏ.
Toàn bộ thân kiếm, kể cả chuôi kiếm ở bên trong, cũng như trong suốt, không nhìn kỹ, căn bản là nhìn không tới bản thân kiếm. Trình độ trong suốt, so với thủy tinh còn muốn sắc bén hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc