Trọng yếu hơn là, Võ Nghệ mở miệng biện hộ thay cho bệnh viện.
Hiện tại Trần Thanh Đế cần phải làm là, ở trong thời gian ngắn nhất, khôi phục linh khí của mình. Sau khi hắn trị liệu tốt cho Võ lão gia tử, linh khí trong cơ thể Trần đại thiếu đã cơ hồ bị tháo nước.
Về sau, lại âm thầm tiến hành trị liệu cho Võ Thuật cùng Võ Nghệ, một tia linh khí cuối cùng trong cơ thể Trần đại thiếu, cũng rốt cục triệt để tiêu hao hết.
Rỗng tuếch.
Nếu như ở thời điểm này, gặp được nguy hiểm gì, cái kia sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Địa cầu, cũng không an toàn a, phải cam đoan thực lực của mình, mới có thể cam đoan an toàn của mình.
Hiện tại Trần Thanh Đế chỉ mạnh hơn người bình thường một ít mà thôi. Nếu như gặp phải cao thủ chân chính, cái kia tuyệt đối không phải là đối thủ, cũng chỉ có thể trốn mệnh mà thôi.
Mấu chốt là, có thể chạy thoát sao?
- Phải tìm được đầy đủ linh khí, rất nhanh khôi phục linh khí mình tiêu hao mới được.
Một bên lái xe, Trần Thanh Đế vừa nghĩ.
Linh khí trong cơ thể hao hết, Trần Thanh Đế thật sự là không có cảm giác an toàn gì.
- Ân? Đây là một thị trường đồ cổ cỡ lớn, nếu không đến xem một chút? Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua một thị trường đồ cổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lái xe tiến vào.
Thị trường đồ cổ, tất cả các vật đều là ngọc thạch, nói không chừng có thể tìm được một hai khối ngọc thạch ẩn chứa linh khí. Hoặc là cổ vật ẩn chứa linh khí.
Lúc trước từ trong tay Lữ Hậu Tích lấy được khối ngọc bội kia, không phải là ẩn chứa linh khí sao.
Hơn nữa, dùng trạng thái hiện tại của Trần Thanh Đế, coi như là muốn bố trí Tụ Linh tiểu trận, đều không thể làm được. Dù sao, không có bất kỳ tài nguyên, bố trí Tụ Linh tiểu trận, toàn bộ nhờ linh khí đến bố trí đấy.
Hiện tại trong cơ thể thế Trần đại thiếu là một chút linh khí cũng không có, bố trí như thế nào?
Không cách nào bố trí Tụ Linh tiểu trận, điều này cũng ý nghĩa, Trần Thanh Đế không cách nào đi vào trong núi, hấp thu những linh khí bạc nhược yếu kém kia. Càng đừng nói sự tình khôi phục, hay không khôi phục gì.
- Khối ngọc bội kia của Lữ Hậu Tích, là nguyên ngọc chạm khắc mà thành, thật sự là quá lãng phí.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Giá cả nguyên ngọc rất tiện nghi, hơn nữa, tỷ lệ xuất hiện ẩn chứa linh khí cũng rất lớn.
Hiện tại Trần Thanh Đế cũng không phải là kẻ có tiền gì, bên trong Càn Khôn Đỉnh, là giết Cao Hổ được đến mấy trăm vạn. Ngọc thạch thượng đẳng, động một cái là hơn mười vạn, mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn.
Những cái này, còn không ẩn chứa linh khí.
Ngọc thạch ẩn chứa linh khí, ai biết rõ sẽ bán được một cái giá cả dạng gì?
Nguyên thạch, sẽ tương đối tiện nghi nhiều hơn.
Sau khi ngừng tốt, Trần Thanh Đế từ phía sau lấy ra một cái va ly, lấy tiền trong Càn Khôn Đỉnh ra bỏ vào.
Nếu thật có ngọc thạch ẩn chứa linh khí, Trần đại thiếu cũng không thể đưa tay vào túi, móc ra mấy trăm vạn. Đây sẽ hù chết người đấy.
Sau khi chuẩn bị tốt tiền, Trần Thanh Đế mang theo va ly, đi vào trong chợ đồ cổ.
Trong chợ đồ cổ, có rất nhiều cửa hàng, tất cả đều là bán ngọc thạch. Mà mỗi một nhà, Trần đại thiếu đều đi dạo thoáng một phát, cảm ứng thoáng một phát, phải chăng có ngọc thạch ẩn chứa linh khí hay không.
- Lão bản, đem tất cả nguyên ngọc trong tiệm các ngươi ra, ta bao hết toàn bộ.
Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua một nhà tên Trấn Ngọc Trai, nghe được từ trong phòng Trấn Ngọc Trai, truyền tới thanh âm một người trung niên nam tử.
- Ân? Vậy mà cũng là mua nguyên ngọc.
Trần Thanh Đế nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, hai mắt lập tức híp lại thành một tuyến:
- Cha của Lữ Bất Phàm, như thế nào sẽ chạy đến địa phương xa như vậy mua nguyên ngọc?
Lão bản của Trấn Ngọc Trai tên Lương Trung Đình, là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, trong con ngươi lóe ra tinh mang, nhìn Lữ Duẫn Cứu, cười nói:
- Lữ gia, trong nháy mắt, lại đi qua ba năm.
- Ân.
Lữ Duẫn Cứu nhẹ gật đầu, nhìn Lương Trung Đình, nhàn nhạt nói:
- Lương lão bản, không biết ba năm này, ngươi sưu tập bao nhiêu Nguyên ngọc?
- Lời nhắn nhủ của Lữ gia, tôi không dám lãnh đạm?
Vẻ mặt Lương Trung Đình nịnh nọt nói:
- Lúc này đây, nhất định sẽ làm Lữ gia thoả mãn.
Nói xong, Lương Trung Đình gọi hai công nhân trong tiệm, đi nhà kho chuyển Nguyên ngọc.
- Lữ gia mời ngồi, Nguyên ngọc đều ở trong nhà kho, bọn hắn rất nhanh sẽ đưa đến.
Lương Trung Đình ân cần, châm nước trà, vẻ mặt lấy lòng nói.
Lữ Duẫn Cứu là người nào, Lương Trung Đình hắn cũng không quan tâm. Hắn quan tâm chính là, mỗi một lần Lữ Duẫn Cứu đến, đều mua sắm đại lượng Nguyên ngọc.
Từ khi lần thứ nhất về sau, cách mỗi ba năm một lần, lần này đã là lần thứ hai rồi.
Tuy Nguyên ngọc không phải thứ đáng giá gì, một khối chỉ là ngàn, mấy ngàn tệ mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Ở dưới tình huống này, lão bản từng tiệm đồ cổ, đều không hi vọng khách hàng mình đi mua những thứ này, đồ vật này cũng không thế nào kiếm tiền.
Làm sinh ý ngọc thạch, đương nhiên tất cả đều là chọn lựa hàng lợi nhuận cao.
Bởi vì cái gọi là, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nói đúng là nghề nghiệp này.
Lữ Duẫn Cứu là hộ bất đồng, tuy mua sắm tất cả đều là Nguyên ngọc không đáng giá, cũng không có lợi nhuận gì quá lớn. Nhưng mà, người ta mua sắm số lượng nhiều a.
Lợi nhuận lại nhỏ như thế nào, chỉ cần có thể có lợi, cũng gánh không được số lượng nhiều. Số đếm lớn hơn, lợi nhuận cũng ào ào tăng lên.
Chỉ cần là Nguyên ngọc, có bao nhiêu, Lữ Duẫn Cứu sẽ muốn bao nhiêu. Hơn nữa, còn dặn dò hắn, giúp Lữ Duẫn Cứu thu thập, mặc kệ bao nhiêu, đều muốn mua.
Đối với loại sinh ý này, Lương Trung Đình quyết đoán đáp ứng.
Rất nhanh, hai gã công nhân của Trấn Ngọc Trai, dùng hai xe MiniBus, kéo tới trọn vẹn hai xe Nguyên ngọc. Xem bộ dáng, ít nhất cũng có một hai vạn khối.
- Lữ gia, ở bên trong xe này tất cả đều là Nguyên ngọc, ba năm ta tổng cộng góp nhặt hơn hai vạn bốn nghìn khối.
Lương Trung Đình đứng dậy, cung kính nói.